"Có lẽ là vì ta từng làm người thực vật suốt mười năm đấy." Nàng thuận miệng kể luôn chuyện mình xuyên qua thế giới khác và việc cơ thể bị hôn mê suốt một thời gian dài.
Sắc mặt Phiền Thần càng trở nên nghiêm trọng hơn, trong đầu lập tức liệt kê hàng loạt phương pháp bồi bổ cơ thể.
Hồi lâu sau hắn mới lên tiếng: "A Nhiên, chuyện tu đạo lại của ngươi thì cứ từ từ, trước mắt nên điều dưỡng thân thể cho tốt hơn rồi hãy dẫn khí nhập thể cũng chưa muộn. Về việc cải thiện thể chất thì để ta nghĩ cách thêm xem, chỉ là chuyện tu hành..."
"Không sao, thật ra ta cũng chẳng muốn tu lại làm gì." Khương Nhiên thản nhiên đáp.
"Ngươi không định tu luyện lại sao?" Phiền Thần thoáng ngạc nhiên: "Nhưng mà..."
Năm xưa, nàng từng mạnh mẽ đến mức có thể giết cả thần linh kia mà.
"Ừ." Nàng gật đầu, thở dài nói tiếp: "Thực ra ta vốn dĩ cũng chẳng thích tu luyện gì cho cam, trước đây chẳng qua vì bất đắc dĩ, nếu yếu thế sẽ bị người ta bắt nạt. Nhưng bây giờ ta mệt rồi, chuyện tu luyện cứ thuận theo tự nhiên đi."
Phiền Thần mấp máy môi như định nói gì, nhưng sau một lúc lâu vẫn như mọi khi, thỏa hiệp gật đầu: "Được."
Nếu nàng không thích thì thôi không tu luyện nữa, thật khó khăn nàng mới trở về được, hắn thật sự chẳng muốn nàng phải phiền lòng vì những chuyện khác nữa.
Chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.
"Ngươi đang cầm cái gì vậy?" Nàng chỉ vào chiếc hộp mà hắn luôn xách trên tay, ngay từ lúc tới đã nhìn thấy, tò mò không kìm được mà hỏi.
Phiền Thần lúc này mới nhớ ra, sau đó dịu dàng cười với nàng.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn lại trở về dáng vẻ năm xưa, ôn hòa như ngọc, khí chất quanh thân đều mang theo sự ấm áp: "Trước đó trong bữa tiệc, ta muốn xác nhận thân phận của ngươi nên đã dặn dò mỗi món đều thêm rau thơm. Thấy ngươi chẳng ăn được gì nên ta bèn chuẩn bị riêng một phần khác."
Vừa nói, hắn vừa đưa hộp thức ăn cho nàng, cười nhẹ giải thích: "Yên tâm, những món này không có rau thơm đâu."
Khương Nhiên thoáng ngạc nhiên, quả nhiên là Tiểu Liên Hoa, mãi mãi vẫn tinh tế chu đáo như vậy, đến cả những chi tiết nhỏ nhặt này cũng nhớ rõ.
Nàng nhận lấy hộp, hé mở một góc, lập tức mùi thơm sực nức tỏa ra, khiến nàng không nhịn được nuốt nước miếng, bản năng chỉ muốn mang về ăn ngay.
Phiền Thần trực tiếp giúp nàng dọn hết các món ăn ra bàn đá bên cạnh, ý bảo nàng mau ăn chút gì lót dạ.
"Thanh Giác vẫn còn ở trong phòng..." Nàng nghĩ đến Thanh Giác còn đang xào rau cải, hơi do dự không biết có nên mang những món ngon này về cùng ăn hay không.
"A Nhiên yên tâm, bên đó ta đã dùng thuật pháp rồi, nàng ấy sẽ không phát hiện được chuyện ngươi rời đi đâu." Phiền Thần giải thích, thuận tay đưa đũa cho nàng.
Nàng nghe vậy mới yên lòng, không khách khí với hắn nữa, lập tức ngồi xuống ghế đá, bắt đầu ăn uống ngon lành. Trời đã muộn thế này, nàng quả thực có chút đói bụng, đi đi về về cũng quá mất thời gian.
Đã là người quen lâu năm, cũng chẳng cần giữ hình tượng gì, nàng ăn uống rất thoải mái. Những món ăn này quả thực tuyệt vời, ngon đến mức nàng cuối cùng cũng hiểu rõ tâm trạng Thanh Giác bọn họ tranh nhau ăn uống khi nãy.
Hiện giờ nàng độc chiếm cả bàn, người bên cạnh chỉ ngồi mỉm cười nhìn nàng, thỉnh thoảng còn ân cần đưa cho nàng một chén canh.
"Đây là thịt gì vậy?" Nàng chỉ vào món ăn ngon nhất trên bàn hỏi.
"Là Phù Thiên." Phiền Thần liếc mắt qua đáp: "Là linh thú cấp cao sống ở đáy biển sâu."
"Đáy biển sâu à?" Nàng hơi ngạc nhiên: "Loại linh thú này chắc sẽ không bị thú triều cuốn ra ngoài đâu nhỉ?"
Thường thì thú triều trên biển hình thành do động đất ở gần mặt nước, ít khi ảnh hưởng tới đáy biển sâu mới đúng.
"Đúng vậy." Phiền Thần gật đầu: "Vì thế mới đặc biệt đi săn riêng. Ta lo nàng sẽ không xuất hiện ở tiệc, nên đã chuẩn bị món này từ trước."
"..."
Khương Nhiên ngừng động tác gắp thức ăn, cảm giác quen thuộc lại trỗi dậy. Đây có phải là bị hắn tính toán kỹ càng rồi không?
Không hổ là Tiểu Liên Hoa, làm việc luôn chu toàn không có sơ hở.
Nàng ăn không nhanh nhưng dù sao thức ăn trên bàn cũng có lúc cạn, huống chi thân thể nàng cũng không ăn được nhiều. Sau khi nhận lấy chén canh cuối cùng từ tay Phiền Thần, nàng buông đũa xuống.
"Ăn no rồi."
Uống xong ngụm canh cuối, nàng ngước nhìn người đối diện với vẻ mặt dịu dàng, cuối cùng cũng vào chủ đề chính: "Phong ấn trong Trấn Thiên Các này rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"