Chương 24: Công chúa bị bỏ quên (2)

Cứu Vớt Lục Giới Bắt Đầu Từ Yêu Đương

Vưu Tiền 31-08-2025 23:21:01

Lúc này, ở trung tâm trận Song Cực của Trấn Thiên Các, tất cả đệ tử đều đã tụ họp. Mọi người đồng loạt kết ấn, chuyển vận linh lực đổ dồn về trận nhãn. "Cố lên, tuyệt đối không được để trận pháp này xảy ra sự cố!" Các chủ Trấn Thiên Các - Hồng Nghị - đứng ở hàng đầu, hai tay liên tục kết ấn, pháp quyết tung ra như tàn ảnh. Linh lực từ người ông cuồn cuộn dồn về tâm trận không ngừng nghỉ. "Các chủ, sao lần này trận pháp lại đột nhiên bạo động? Rõ ràng còn chưa đến kỳ hạn vậy mà các nơi trong trận nhãn đều xuất hiện vết rách rồi!" Một đệ tử bên cạnh hốt hoảng hỏi. Hồng Nghị mặt mày trầm lại, tay không ngừng vận ấn, trầm giọng nói: "Dù là lý do gì thì trước tiên phải trấn áp đã. Không được để trận pháp sụp đổ. Bằng không thì nước biển sẽ tràn ngược vào Ma Uyên, phong ấn sẽ gặp nguy hiểm." Nói dứt lời, ông truyền linh lực ra sau, dặn dò đám đệ tử: "Truyền lệnh, toàn bộ đệ tử phải tử thủ tại các điểm trận nhãn!" Lệnh vừa ban ra, đệ tử phía sau đồng thanh đáp: "Rõ!" Linh lực ngày càng dồn về phía tâm trận, nhưng dù là vậy, đảo vẫn không ngừng rung chuyển, ngược lại càng lúc càng dữ dội. Sắc mặt các tiên giả giữ trận cũng dần tái nhợt, ai nấy đều đã đến cực hạn. "Không xong rồi, không trụ được nữa!" "Cố gắng lên, phải kiên trì cho tới khi cơn bạo động chấm dứt!" "Các chủ, đệ tử đã..." "Tâm trận sắp nứt rồi!" Ngay lúc đó, tiếng "răng rắc" vang lên. Tâm trận xuất hiện khe nứt, dường như có thứ gì sắp phá vỡ lao ra. Đúng lúc ấy, trên không vang lên một tiếng "đinh" trong trẻo. Âm thanh nhẹ nhàng ấy truyền khắp quảng trường, khiến tất cả đều chấn động. Một luồng sức mạnh vô hình lan tới, khiến kinh mạch đang khô kiệt của mọi người lập tức được chữa lành. Ngay sau đó, một đóa sen vàng khổng lồ hiện ra trên không trung, hư ảnh mờ ảo bao phủ toàn bộ tiên đảo, rồi từ từ rơi xuống vị trí tâm trận. Khi hư ảnh hoa sen xuất hiện, mặt đất đang chấn động cũng dần yên ổn trở lại. Những vết rách ở tâm trận bắt đầu tự động khôi phục, đến khi bạo động hoàn toàn chấm dứt, cả Trấn Thiên Các lại yên bình như xưa. Hồng Nghị nhìn hoa sen trên trời, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng cúi đầu bái lạy thật sâu, kích động hô lớn: "Đa tạ sư tôn ra tay tương trợ!" Tất cả đệ tử cũng cùng lúc hoàn hồn, nhận ra đó chính là Thiên Tôn trong truyền thuyết, lập tức đồng loạt ôm quyền hô: "Đa tạ sư tổ!" Trên không không có hồi âm. Hư ảnh hoa sen chỉ nhẹ nhàng tan biến, như chưa từng xuất hiện bao giờ. Đám người đồng loạt thở phào. Một hồi nguy cơ cứ thế mà qua đi. "Sư phụ." Đệ tử Thu Chân của Hồng Nghị bước lên, lo lắng nói: "Trận pháp bạo động ngày càng dữ dội, mà đây mới chỉ là lớp ngoài. Nếu đến lớp phong ấn chính thì không biết đã xảy ra chuyện gì..." Hồng Nghị cũng mang vẻ nặng nề, liếc nhìn tâm trận một cái rồi trầm giọng nói: "Sư tôn không dặn dò gì thêm, chứng tỏ người đã có sắp xếp. Phong ấn chắc tạm thời vẫn an toàn. Việc của chúng ta là giữ vững lớp trận bên ngoài." "Vâng." Thu Chân gật đầu, lúc này mới yên tâm. Dù sao thì người kia cũng là đệ nhất nhân lục giới, đâu thể đánh đồng với người thường. "Được rồi, trận pháp đã ổn định, ai làm việc nấy đi!" Hồng Nghị phất tay, dặn thêm: "Ai bị thương thì về nghỉ ngơi. À, nhớ nhắc đám đệ tử đến cầu học, bảo bọn chúng tránh xa trận pháp, kẻo lỡ xảy ra chuyện thì nguy." Vừa nói vừa xua tay cho mọi người giải tán, nhưng lúc này bên cạnh, Thu Chân bỗng biến sắc, kêu lên: "Chết rồi! Đồ đệ để quên vị công chúa Tiên Giới kia ở điện chính rồi!" Nói xong liền vội vã bay về phía đại điện. Ba người bị bỏ quên suốt hai giờ liền: "..." Mặt Thanh Giác bây giờ đã biến luôn từ trắng sang đen!