Chương 45: Sư tôn, người hơi lạ đấy (1)

Cứu Vớt Lục Giới Bắt Đầu Từ Yêu Đương

Vưu Tiền 31-08-2025 23:21:00

Vừa mới kết thúc tiệc mừng công, trận pháp lại đột nhiên phát sinh dị động, khiến toàn bộ người trong Trấn Thiên Các được một phen kinh hãi. Ngay cả Hồng Nghị cũng tự hỏi phải chăng họ đã vui mừng quá sớm, khiến cho trận pháp lại muốn "đùa giỡn" thêm một lần nữa. Lần bạo động này lại còn khác hẳn với những lần trước. Thậm chí hắn còn có cảm giác phong ấn sắp sửa tan vỡ, thứ trong Ma Uyên kia sẽ lập tức xông ra ngoài. Nhưng đúng lúc hắn cuống cuồng ra lệnh các đệ tử nhanh chóng đến các trận nhãn, chuẩn bị liều mạng một phen thì trận pháp bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, còn đột ngột hơn cả lúc bạo động. Giống như có một luồng sức mạnh vô hình lập tức đè ép hoàn toàn cơn bạo động vừa rồi xuống, khiến nó không còn chút phản kháng nào. Ngay cả trận pháp vốn tỏa ra ánh sáng đỏ trên bầu trời cũng bất ngờ biến đổi kỳ dị, chuyển thành màu vàng rực rỡ. Các đệ tử dù không hiểu nguyên nhân, nhưng thấy trận pháp yên ổn trở lại thì đều thở phào nhẹ nhõm. Chỉ riêng Hồng Nghị càng nghĩ càng bất an. Có lẽ do những năm qua liên tục bị trận pháp này hành hạ, hắn sợ rằng sự đổi màu kỳ lạ kia không phải điềm báo trận pháp ổn định, mà là dấu hiệu sắp sụp đổ hoàn toàn. Suy đi nghĩ lại, hắn quyết định đi tìm sư tôn mình hỏi cho rõ ràng. Ai ngờ vừa cẩn thận cảm ứng, hắn liền phát hiện đối phương không hề quay về trấn giữ ở tầng dưới trận pháp, mà lại đang ở phía rừng trúc sau núi. Trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng Hồng Nghị không nghĩ quá nhiều mà lập tức phi thân tới hướng rừng trúc. Hắn nhanh chân xuyên qua rừng cây, cuối cùng tới được trước hồ sen kia. Từ xa hắn đã thấy bóng dáng một người áo trắng đứng lặng yên bên hồ, ánh mắt chăm chú nhìn vào đầm sen trống trải như đang ngẩn ngơ suy tư điều gì đó. Điều khiến hắn bất ngờ là trên gương mặt vốn luôn lạnh lùng xa cách kia lúc này lại thoáng xuất hiện ý cười dịu dàng hiếm thấy, cả người tựa như đóa sen xanh sớm mai thấm đẫm sương sớm, tràn đầy sức sống, khác xa vẻ lạnh băng thường ngày đến mức hắn gần như không nhận ra nổi. Hồng Nghị nhất thời ngây ngẩn cả người, thậm chí còn hoài nghi đưa tay dụi mắt một lần nữa, thầm nghĩ... đây thật sự là sư tôn sao? "Tới rồi à?" Dường như sớm biết hắn sẽ đến, Phiền Thần thu lại tầm mắt đang hướng về đầm sen trống trải kia, quay đầu nhìn về phía người vừa tới. "Sư tôn!" Lúc này Hồng Nghị mới giật mình tỉnh lại, vội vàng cung kính hành lễ. "Có chuyện gì sao?" Phiền Thần cất tiếng hỏi. "Vừa rồi sư tôn có phát hiện trận pháp xuất hiện động tĩnh dị thường không?" Nhớ tới chính sự, Hồng Nghị vội lấy lại tinh thần, nghiêm túc trình bày: "Vừa rồi trận pháp rõ ràng đã có dấu hiệu muốn sụp đổ, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên ổn định trở lại. Đệ tử không rõ đây là điềm lành hay dữ, không dám tự mình quyết đoán, đặc biệt tới đây thỉnh giáo sư tôn." "Ừ." Phiền Thần ngước mắt nhìn trận pháp màu vàng lấp lánh trên không, ánh mắt trong thoáng chốc càng thêm dịu dàng. Hắn nhẹ nhàng lên tiếng giải thích: "Các ngươi không cần hoảng loạn, chỉ là trận pháp này đã được tu bổ hoàn chỉnh. Một khi đã khôi phục đầy đủ, sẽ không cần ngoại lực trấn áp nữa. Từ nay trở đi, các ngươi cũng không cần định kỳ phải đưa linh lực vào trận nhãn như trước." "Trận pháp đã tu bổ hoàn chỉnh rồi sao?" Hồng Nghị giật mình trợn to mắt, vẻ mặt không sao tin nổi, thậm chí còn nghi ngờ tai mình nghe lầm, cứ như thế mà đã sửa xong rồi ư? Chợt nghĩ tới điều gì, hắn liền hỏi: "Lẽ nào là vì sư tôn đã lĩnh ngộ được huyền cơ trong trận pháp này, cho nên mới đột ngột ra tay sửa lại ư?" Phiền Thần thoáng khựng lại, môi khẽ động, vốn định giải thích, nhưng nhớ tới việc A Nhiên không muốn để lộ thân phận, hắn chỉ đành mơ hồ gật đầu: "Cứ cho là vậy đi." "Quá tốt rồi! Đây đúng là chuyện vô cùng đáng mừng!" Hồng Nghị vui mừng quá đỗi, nhìn sư tôn nhà mình mà hai mắt như phát sáng. Một ngàn năm rồi, bọn họ bị cái trận pháp hỏng này hành hạ cả ngàn năm, giờ cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm rồi. Quả nhiên không hổ là sư tôn của hắn! "Chúc mừng sư tôn, cuối cùng người cũng đã giải quyết xong mối họa Ma Uyên!" Hắn cao hứng đến mức gần như muốn nhảy múa tại chỗ. Ngay cả Phiền Thần nhìn thấy dáng vẻ vui mừng ấy, khóe môi cũng không khỏi khẽ cong lên. Nghĩ tới bóng hình người kia, tim hắn bất giác như có dòng nước ấm chảy qua, quả thực là chuyện vui lớn. "À đúng rồi!" Hồng Nghị chợt nhớ ra điều gì, vẻ mặt trở nên căng thẳng nhìn hắn hỏi: "Nếu trận pháp đã được sửa xong, vậy sư tôn không cần tiếp tục trấn giữ trận pháp bên dưới nữa đúng không? Chân thân của người cũng..." "Ừm." Phiền Thần thấy hắn lo lắng như vậy, liền gật đầu nhẹ nhàng, đầu ngón tay khẽ động. Hồ sen trước mắt vốn đang trống trải, dường như cảm nhận được điều gì, chỉ trong khoảnh khắc đã lập tức phủ kín đầy những đóa sen trắng tinh khôi, tỏa ra sinh cơ dồi dào. "Sư tôn..."