Chương 16: Đi hội xem mắt (2)

Cứu Vớt Lục Giới Bắt Đầu Từ Yêu Đương

Vưu Tiền 31-08-2025 23:21:02

Không hiểu sao Khương Nhiên có cảm giác rất muốn chửi thề, nhưng mà cũng không biết nên chửi ai. Thanh Giác bên cạnh thì càng lúc càng hưng phấn, tiểu cô nương nàng đã trang điểm cho nàng tới lui mấy vòng, trông vui vẻ như thể người sắp đi dự yến tiệc là bản thân mình chứ không phải ai khác. Ước chừng sau khi lôi nàng quay mòng mòng gần hai canh giờ, cuối cùng Thanh Giác mới hài lòng thu tay lại, tiểu tiên cô còn vô cùng phấn khởi lôi ra một bộ váy, hớn ha hớn hở nói: "Xong rồi! Điện hạ quả nhiên là một mỹ nhân họa thủy! Giờ chỉ cần thay bộ này lên nữa thôi thì đảm bảo hôm nay ngài sẽ làm điên đảo cả đám Tiên quân!" Khương Nhiên lúc này mới quay đầu nhìn vào gương, sau đó nàng lập tức im bặt. Cái người trong gương không thể nói là thay da đổi thịt, chỉ có thể nói là không còn bản mặt phàm nhân nhạt nhòa như ban đầu. Dưới bàn tay biến hóa thần kì của Thanh Giác, nàng từ một cô gái có gương mặt khá thanh tú giờ đây khuyết điểm đã bị che sạch, ưu điểm thì được phóng đại tới mức suýt full HD tràn viên, nhìn vào tự dưng cũng có mấy phần mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành chứ chẳng đùa. Chỉ là dù sao đây cũng là Tiên giới, loại dung mạo này nếu ở Phàm giới thì đúng là hiếm thấy, nhưng đặt vào đây thì cùng lắm cũng chỉ được xem như trung bình khá. Thanh Giác rõ ràng là đã đeo một "bộ lọc" nặng quá rồi. Chỉ có điều, trên đầu nàng hiện giờ đang mang một mớ trâm cài trang sức tầng tầng lớp lớp, thật sự nàng rất phân vân không biết như này có hơi nhiều quá hay không? Ban đầu nàng còn không để ý, mãi cho đến lúc đứng dậy lần đầu tiên, suýt nữa thì nàng đã đập mặt xuống bàn vì sức nặng trên đỉnh đầu. Lúc ấy may mà Thanh Giác đã vội vàng đưa tay ra đỡ thì nàng mới miễn cưỡng nhấc được mấy chục cân đồ trang trí trên đầu mà đừng thẳng lên. "Cái trâm cài đầu này..." Nàng vô thức đưa tay lên định rút bớt vài cây ra cho nhẹ. "Đừng động!" Thanh Giác lập tức kéo tay nàng lại, kiên quyết không cho gỡ xuống. "Điện hạ, đây đều là đồ do bệ hạ đưa tới. Mỗi món đều có linh lực, tuy là trang sức nhưng cái nào cũng là Tiên Khí! Đây là thể hiện bệ hạ coi trọng ngài, cũng là để các tiên nhân khác nhìn vào mà biết thân phận ngài tôn quý đến mức nào." "..." Quý giá hay không thì chưa rõ, nhưng mà trọng lượng thì thật sự là rất nặng. Nhìn gương mặt đầy kiên định của Thanh Giác, rõ ràng là nếu hôm nay nàng dám tháo xuống một cái thôi thì Thanh Giác sẽ khóc lóc ăn vạ ngay tại chỗ, như thể sợ rằng chỉ cần thiếu một món thôi thì kẻ phàn nhâm như nàng sẽ lập tức bị người ta coi thường. Khương Nhiên chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn. Haiz, cũng chỉ là đội cục sắt đi dạo một hôm thôi mà... Đành cố thêm một lát vậy, không thể phụ tấm lòng của đứa nhỏ này được. Cuối cùng cũng thay đồ xong, hai người thong thả mới rời khỏi Phù Vân Điện. Khác với lần trước phải đằng vân mà không có phương tiện di chuyển, lần này bên ngoài đã dừng sẵn một chiếc tọa kỵ cực kỳ hoa lệ. Phía trước là một con chim cực lớn, toàn thân phủ đầy lông xanh bóng loáng, nó có một chiếc đuôi dài lượn sóng, lại còn mọc hẳn hai cái đầu. Vừa thấy các nàng bước ra, hai cái đầu kia đồng loạt ngoẹo sang một hướng, ánh mắt long lanh như đang ra hiệu mời hai người lên xe. "Là Song Đầu Thanh Loan!" Mắt Thanh Giác đột nhiên sáng rực, tiểu cô nương càng thêm phấn khích."Đây là tọa kỵ của bệ hạ đó! Nhất định là do bệ hạ cố ý phái tới đón điện hạ rồi!" Hai người vừa lên xe, Khương Nhiên liền tò mò quan sát con chim phía trước. Đây chính là Tiên thú đấy! Nghĩ lại năm xưa khi toàn Lục giới còn chẳng được mấy con sống sót, thế mà giờ đây Tiêu thú quý hiếm lại phải ra ngoài kéo xe mưu sinh thế này. Có cơ hội thì nàng cũng thật sự cũng muốn nuôi một con cho biết. Thanh Loan bay vừa nhanh vừa êm, chỉ chốc lát sau bọn họ đã đáp xuống một tòa Tiên đảo. Trên đảo không có Tiên cung nhưng lại được tầng tầng hào quang bao phủ. Khắp nơi là hoa đào rực rỡ nở rộ suốt bốn mùa không tàn, dưới đất hoa tươi chen nhau bung nở như một tấm thảm dài xinh đẹp. Từ xa xa đã nghe tiếng ồn ào náo nhiệt vọng lại, chắc chắn đây là nơi tổ chức Tiên hội. Khi nàng vừa xuống xe, mây mù cùng hào quang liền tản sang hai bên, để lộ ra một cái đài rộng phía trước. Trên đài các tiên nhân đang tụ họp đông đúc, có người đang rôm rả cười nói, có người đang nâng chén uống rượu, tiên khí lượn lờ khắp nơi, bầu không khí náo nhiệt như yến tiệc. Nàng vừa bước ra một bước thì trong sân đã lập tức vang lên tiếng truyền báo: "Phụng Thiên công chúa đến!" Toàn trường trong phút chốc đột nhiên im phăng phắc. Chúng tiên đồng loạt đưa mắt nhìn về phía nàng, ánh nhìn đủ loại từ tò mò đến dò xét, cũng có không ít kẻ hăm hở muốn thử tiếp cận. Vốn dĩ đang định lặng lẽ lẻn vào cho bớt gây chú ý, lúc này Khương Nhiên tự dưng bị mọi người nhìn thì lập tức đờ người tại chỗ, cả người cứng ngắc không được tự nhiên, cuối cùng nàng chỉ biết theo phản xạ nở một nụ cười đầy vẻ xã giao. Ngay sau đó, chúng tiên như cũng đồng loạt phản ứng lại, cùng nhau chắp tay hành lễ, âm thanh vang rền khắp cả Tiên hội: "Tham kiến Phụng Thiên điện hạ!" "..." Khung cảnh lúng túng nhất trên đời thì chắc cũng chỉ đến thế mà thôi. Khương Nhiên đứng giữa ánh nhìn chờ đợi bốn phía, trong đầu chỉ đang tự hỏi liệu bây giờ mình nói "Chào các đồng chí" thì có được không ấy nhỉ?