Chương 22: Đi tới Trấn Thiên Các (2)

Cứu Vớt Lục Giới Bắt Đầu Từ Yêu Đương

Vưu Tiền 31-08-2025 23:21:01

Nàng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tâm nghe Thanh Giác tiếp tục "thổi phồng" thần thánh: "Nghe nói, tất cả đệ tử được Thiên Tôn đích thân chọn đều sẽ được gửi đến Trấn Thiên Các học đạo. Nơi đó đúng là thánh địa tu hành của cả Lục giới!" Thanh Giác càng nói càng phấn khích, rồi chợt ghé sát lại, thần bí thì thầm: "Hơn nữa ta còn nghe đồn, Vô Trần Thiên Tôn vốn cũng là cỏ cây hóa thành. Nói vậy thì, tiên cỏ cây bọn ta cũng đâu phải dạng vừa!" "Vậy à?" Khương Nhiên bật cười phụ họa: "Tiên cỏ cây các ngươi đúng là lợi hại thật." "Thật ra cũng không lợi hại đến thế..." Thanh Giác đỏ mặt, dường như cũng nhận ra mình nói hơi quá, khẽ lúng túng đáp: "Thật ra tiên cỏ cây rất khó tu thành. Do bản thể yếu nên chiến lực cũng thấp. Mấy nghìn năm nay mới ra được một Vô Trần Thiên Tôn là trường hợp đặc biệt thôi..." Nhưng nàng ấy vẫn sẽ cố gắng gấp đôi để trở thành người thứ hai. "A." Xem ra vị Vô Trần kia đúng là rất lợi hại. Nói đến tiên cỏ cây, nàng lại nhớ đến đóa Tiểu Liên Hoa từng gặp khi mới xuyên tới làn trước, khi nó hóa hình còn chưa trọn thì nàng phải tự tay vớt nó lên từ trong hồ. Tuy không giỏi chiến đấu, tính tình lại ôn hòa nhu thuận nhưng tâm cơ mưu lược thì không ai bì kịp. Những năm đó nếu không có Tiểu Liên Hoa luôn bên cạnh nhắc nhở thì nàng e là đã đi vòng quanh vài nghìn năm nữa mới tìm được đường đúng. Chỉ tiếc một người dịu dàng như vậy, cuối cùng lại vì nàng mà chủ động rời xa. Nghĩ tới đây, Khương Nhiên lại khẽ thở dài. Quả thật, tiên cỏ cây đúng là không thể xem thường. "Vậy theo lời ngươi nói thì Thiên Đế để chúng ta đến Trấn Thiên Các là để học đạo tu hành với vị Vô Trần Thiên Tôn kia phải không?" Khương Nhiên hỏi. "Chắc không đâu." Thanh Giác lắc đầu, hơi tiếc nuối: "Vô Trần Thiên Tôn xưa giờ chỉ nhận một đệ tử, mà còn chưa từng thật sự thu làm đồ đệ. Đa phần việc truyền đạo dạy học đều do Các chủ Trấn Thiên Các hoặc đệ tử của ông ấy phụ trách." "Ủa? Không phải Vô Trần chính là Các chủ sao?" Đã nói là người mạnh nhất Lục giới rồi còn gì? "Dĩ nhiên không phải!" Thanh Giác xua tay: "Thiên Tôn quanh năm trấn thủ phong ấn, mấy ngàn năm nay chưa từng xuất hiện trước mặt người khác. Hơn nữa,"Vô Trần" cũng chỉ là tôn hiệu thôi, tên thật của ông ấy không phải vậy." "Thế tên thật là gì?" "À, hình như là Phiền Thần." "Khụ khụ khụ... !" Khương Nhiên ho sặc, suýt nữa phun luôn cả linh khí trong phổi ra ngoài. Phiền Thần??? CMN, đây chẳng phải chính là đóa Tiểu Liên Hoa năm xưa đó sao! Từ lúc nào một người dịu dàng dễ gần như vậy lại trở thành người mang chiến lực nóc nhà của Lục giới rồi? Giờ quay lại nhận người còn kịp không? Nàng đổi ý có được không? "Điện hạ, ngài sao vậy?" Thanh Giác hoảng hồn, vội vỗ vỗ lưng nàng: "Chẳng lẽ bệnh cũ tái phát sao?" "Không... không sao, chỉ là sặc nước bọt thôi." Khương Nhiên hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Không sao, không sao cả. Bây giờ dáng vẻ nàng cũng thay đổi, không ai nhận ra được đâu. Với lại Thanh Giác vừa nói, Tiểu Liên Hoa đã ngàn năm chưa từng xuất hiện, cho dù nàng có thật sự xuất hiện ở Trấn Thiên Các thì cũng chưa chắc đã gặp mặt được. Hoàn toàn không cần lo. Nàng gắng kéo tâm trí về lại hiện tại, hỏi tiếp: "Đúng rồi, ngươi nói trấn thủ phong ấn là phong ấn gì vậy?" "Là phong ấn Ma Uyên đó." Thanh Giác vừa tiếp tục vỗ nhẹ lưng nàng, vừa trả lời: "Trấn Thiên Các được xây ngay phía trên Ma Uyên. Thiên Tôn lập ra nơi đó vốn là để trừ ma vệ đạo, canh giữ phong ấn." "Ma Uyên á?" Khương Nhiên giật mình. Đây chẳng phải là nơi Thiên Đế từng nhắc đến, nơi Ma Thần sẽ phục sinh sao? Không ngờ nhanh như vậy nàng đã sắp phải gặp rồi. Nàng còn đang định hỏi thêm thì Thanh Giác đã reo lên mừng rỡ: "Đến nơi rồi!"