Khi ấy Ma Đạo hoành hành khắp lục giới, phương Bắc xem như vẫn còn tương đối yên ổn. Nhờ có Thần Tộc trấn giữ, nhiều người đều tin rằng đó là nơi an toàn nhất trong toàn bộ lục giới. Nhưng chẳng ai ngờ rằng Ma Tộc đã âm thầm xâm nhập từ lâu, thậm chí còn có mấy Ma Thần ẩn náu bên trong, sớm đã âm thầm khống chế cả Bắc cảnh.
Lúc ấy Khương Nhiên và Tiểu Liên Hoa không may trúng kế, bị mắc kẹt trong một bí cảnh. Tại đó, nàng vô tình gặp được một vị lão giả Thần Tộc cũng đang bị nhốt lại bên trong để trị thương.
Vì muốn cứu lấy Bắc cảnh, lão giả ấy đã tự mình hiến dâng thần cách để phong ấn Ma Thần trong bí cảnh, giành lấy thời gian quý giá giúp họ phá vỡ phong ấn và thoát ra ngoài.
Trước khi tan biến, ông chỉ cầu xin nàng một chuyện duy nhất là cưới con trai ông, cũng chính là Vũ Ngỗi - thiếu chủ Bắc Phương Thần Điện khi ấy, đồng thời bảo vệ hắn một đời bình an.
Đúng, chính xác là cưới.
Khương Nhiên khi ấy thật sự chẳng thể hiểu nổi tại sao một ông lão lại có thể thốt ra lời cầu xin kỳ lạ như vậy với một cô nương như nàng. Nhưng ngày đó ông vừa dứt lời thì liền biến mất, chỉ để lại cho nàng một hôn ước đầy mơ hồ.
Tiếp đó, nàng cứ vậy từng bước thanh lý sạch sẽ Ma Tộc ở Bắc cảnh. Tuy nàng chưa từng có ý định thoái thác hôn ước nhưng thời điểm đó thật sự quá bận rộn, căn bản không có thời gian nghĩ ngợi thêm điều gì. Sau này thì nàng lại trở về thế giới ban đầu của mình.
Có thể nói cái hôn ước kia vốn chẳng phải điều gì quá nghiêm túc. Ấn tượng của nàng đối với Vũ Ngỗi cũng chẳng sâu sắc, gặp nhau chưa được bao nhiêu lần. Giờ đây, khi bất chợt nghe được chuyện tình cảm của hắn thì nàng mới chợt nhớ lại.
Tuy nhiên, hiện tại hắn cũng đã có nhân duyên mới, điều này khiến nàng cũng nhẹ nhõm phần nào, ít nhất không coi là đã làm trái lời hứa ban đầu với vị lão giả kia.
Khương Nhiên vừa thả lỏng tâm trạng được một chút thì chợt nhớ đến chuyện khác, nàng quay sang nhìn Thanh Giác bên cạnh, nở nụ cười dịu dàng nói: "Thanh Giác, hôm nay trận pháp mà phu tử giảng ta vẫn chưa hiểu lắm."
"À, ý Điện hạ là trận Tiềm Long sao?" Thanh Giác lập tức tỉnh khỏi mấy chuyện bát quái lúc nãy, nhanh chóng vỗ ngực nói: "Điện hạ cứ yên tâm, trận này ta học từ lâu rồi, để ta diễn luyện một lần cho người xem nhé."
Khương Nhiên nở nụ cười sâu hơn một chút: "Được."
Tầng dưới của Trấn Thiên Các.
Một nam tử đang ngồi xếp bằng ngay giữa trận pháp, thân vận áo trắng tinh khiết như tuyết, mái tóc đen dài tựa dòng thác chảy xuống.
Gương mặt tuyệt mỹ ấy đẹp đến mức không giống người thật, đôi mắt hắn nhắm nghiền, nhưng giữa đôi mày luôn vương vấn một nỗi u sầu chẳng bao giờ tan biến.
Cả người hắn toát ra khí chất cô tịch vô tận tựa như màn đêm thăm thẳm, tĩnh lặng như một pho tượng khiến người khác khó lòng phân biệt được sống chết.
Hắn như thể đã ngồi nơi đây hàng ngàn vạn năm, thân thể không nhiễm chút bụi trần, nhưng lại chẳng hề thấy chút sinh khí nào, chỉ có luồng linh lực nhàn nhạt liên tục chuyển động, chậm rãi hướng về phía trận pháp đỏ rực bên dưới, hết lần này đến lần khác chữa trị những vết rạn bất chợt xuất hiện.
Những luồng linh lực ấy như một cỗ máy sửa chữa không biết mệt mỏi, bất cứ chỗ nào trận pháp xuất hiện vết nứt dù nhỏ nhất, linh lực đều lập tức truyền tới và khôi phục như cũ.
Thế nhưng, trận pháp này đã như một cỗ máy cũ kỹ, cứ cách một khoảng thời gian lại xuất hiện những vết nứt mới, lặp đi lặp lại không ngừng.
Đặc biệt, vết nứt bên phải là rõ ràng nhất. Nó vừa lớn vừa xuất hiện thường xuyên, thậm chí kéo dài lên cả trận pháp phía trên. Phần lớn linh lực đều phải tập trung để sửa chữa vết nứt này.
Lúc này, vết nứt đó lại một lần nữa xuất hiện, hơn nữa còn lan rộng nhanh chóng, dữ dội hơn những lần trước. Nam tử lập tức điều động rất nhiều linh lực trên người truyền xuống để cố gắng ngăn chặn sự lan rộng của vết nứt.
Nhưng tốc độ vết nứt này lan rộng cực nhanh, mắt thấy đã sắp xuyên qua cả tầng trận pháp bên trên thì đột nhiên có một luồng linh lực khác biệt từ phía trên truyền xuống. Luồng linh lực này rất nhỏ bé, yếu ớt đến mức khó lòng nhận ra, nhưng nó lại như rất quen thuộc với trận pháp, trực tiếp hướng thẳng vào trận tâm.