Hồng Nghị thấy cảnh ấy, hai mắt chợt đỏ hoe, bộ dáng như ông lão muốn òa khóc vì xúc động. Cuối cùng thì sau bao nhiêu năm chờ đợi, hắn cũng đợi được ngày này rồi...
Năm xưa, chính mắt hắn nhìn thấy sư tôn vì muốn trấn áp phong ấn mà hy sinh cả chân thân của mình.
Chân thân của người khi ấy từng đặt vào hồ sen này trong thời gian ngắn ngủi, lúc đó sen nở đầy hồ, từ ấy về sau, hồ sen này cũng vì nhiễm khí tức của người mà không dung nạp bất kỳ vật nào khác.
Nay hắn một lần nữa được chứng kiến cảnh sen nở đầy hồ, cũng đồng nghĩa với việc chân thân sư tôn đã thật sự trở về.
Những năm qua trận pháp càng ngày càng thường xuyên nổi lên dị động, mỗi lần đều nghiêm trọng hơn lần trước, khiến sư tôn hắn ngay cả nửa bước cũng không thể rời đi.
Hắn thậm chí từng nghĩ rằng, có lẽ cả đời này sư tôn đều phải trấn giữ dưới tầng sâu trận pháp, cho đến khi lấy thân hiến đạo, hắn sẽ thay thế người tiếp tục nhiệm vụ ấy.
May mà bây giờ...
Hồng Nghị cố hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc cuộn trào trong lòng, xúc động nói: "Những năm qua sư tôn đã quá vất vả rồi, từ nay về sau người có thể an nhàn nghỉ ngơi..."
"Này."
Phiền Thần đột nhiên cắt ngang lời hắn, đưa tay lấy ra một tờ giấy, chuyển sang cho hắn: "Trên đây liệt kê một số đồ vật, ngươi giúp vi sư đi tìm một lượt, càng nhanh càng tốt."
"Hả?"
Hồng Nghị ngẩn ra một lúc rồi thuận tay nhận lấy, nhìn qua thì phát hiện toàn bộ đều là tên những loại dược thảo phổ thông, không chút linh khí gì cả, chỉ xen lẫn một hai cây linh thảo phẩm cấp thấp không đáng chú ý. Hắn nghi hoặc hỏi: "Đây là phương thuốc để sư tôn chữa thương ư?"
Những thứ này dù hắn không rành dược lý lắm, nhưng nhìn sơ cũng biết chẳng thể nào có tác dụng gì với sư tôn được. Đường đường là sư tôn của hắn, sao tự dưng lại đi cần những thứ thuốc bình thường của phàm nhân này chứ?
"Bảo ngươi tìm thì cứ tìm đi." Phiền Thần chẳng hề có ý định giải thích thêm.
Hồng Nghị đành ngoan ngoãn cất đơn thuốc đi, cũng không hỏi thêm nữa. Dẫu sao chỉ là vài loại dược thảo thông thường, muốn tìm cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn. Hắn đáp lời: "Vâng, ngày mai đệ tử sẽ mang tới đầy đủ."
"Ừ." Đối phương gật nhẹ đầu, lại xoay người trở về bên hồ sen.
Hồng Nghị thấy sư tôn không còn ý muốn tiếp tục nói chuyện, cũng không tiện quấy rầy, đang định hành lễ cáo lui thì đột nhiên lại nghe giọng nói của Phiền Thần cất lên:
"Đúng rồi." Phiền Thần làm như vô ý hỏi: "Vi sư nhớ hình như trong các có không ít đệ tử ngoại môn tới đây tu đạo đúng không?"
sư tôn đang nói tới những đệ tử quan hệ gửi tới chỗ Tây viện sao?
Hồng Nghị khẽ gật đầu đáp: "Quả đúng có không ít. Đều là các Thánh điện và Thiên cung khác đưa tới đây tạm thời tu hành, thời gian lưu lại cũng không lâu dài lắm."
"Ừm." Phiền Thần khẽ gật đầu, ngón tay dưới ống tay áo bất giác siết chặt hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn hết sức bình thản: "Dù sao cũng là người chân thành tới học đạo, chúng ta thân là người hướng đạo, tất nhiên cần tận tâm chỉ dạy mới phải."
Hồng Nghị nghe vậy thì nhíu mày, vốn muốn giải thích rằng thực chất đám người kia đa phần chẳng phải đến tu đạo thật sự, càng không nói tới tương lai trấn giữ Ma Uyên, nhiều lắm chỉ tới mạ vàng một phen rồi rời đi mà thôi. Nhưng nghĩ một hồi, hắn vẫn cung kính đáp: "Vâng, đệ tử hiểu rõ."
Phiền Thần lại tiếp tục nói: "Nay trận pháp đã ổn định, vi sư cũng không cần trở lại tầng dưới trấn thủ, xem như đã nhàn rỗi hơn trước. Chi bằng vi sư tự mình đi dạy dỗ những đệ tử ấy một chút. Ngươi đi sắp xếp chuyện này đi."
"Hả... Hả?"
Hồng Nghị kinh ngạc tới mức suýt rớt cả cằm xuống đất, lắp bắp nói: "Sư... sư tôn định tự mình truyền dạy ư?"
"Ừ, tuy chỉ là ngoại môn, nhưng đã gọi là đệ tử thì chúng ta cũng nên tận tâm chỉ dạy."
"Nhưng mà..."
Sư tôn, ta đây cũng là đệ tử ruột thịt của người đấy! Người vất vả lắm mới thoát ra khỏi trận pháp, sao không tranh thủ chỉ dạy đệ tử một chút đi chứ?
"Cứ quyết định vậy đi, ngươi mau đi thu xếp." Phiền Thần không để hắn nói thêm gì nữa, dứt khoát chốt lời, tay áo khẽ phất một cái, bóng người đã biến mất ngay trước mắt.
Bên hồ chỉ còn lại một ao sen trắng tinh khôi đầy rực rỡ, cùng với Hồng Nghị đứng ngây ngốc không biết phải phản ứng thế nào.
"..."
Sư tôn à, sao đệ tử cứ thấy người hôm nay hình như có chút bất ổn thì phải!