Chương 28: Ngày đầu tiên đến trường (2)

Cứu Vớt Lục Giới Bắt Đầu Từ Yêu Đương

Vưu Tiền 31-08-2025 23:21:01

Trận pháp chia làm hai tầng. Tầng trong phong tỏa lối về của nàng, tầng ngoài dùng để bảo hộ hòn đảo. Khi ấy nàng cũng tốn chút tâm sức dựng nên, nhưng nếu trận vẫn trụ vững suốt ngàn năm, vậy chắc chắn đã có người âm thầm duy trì. Tầng ngoài thì còn dễ hiểu, nhưng tầng trong nơi chứa tâm huyết của nàng thì vốn không dễ gì để người khác chạm vào. Là ai đã sửa đổi và thay nàng trấn giữ trận pháp này đến tận bây giờ nhỉ? Còn cả cái lối đi dưới đảo, đáng lý sau ngàn năm phải sụp đổ từ lâu mới đúng. Sao giờ vẫn còn, lại còn được gọi là Ma Uyên nữa chứ? Sau khi nàng rời đi rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Khương Nhiên càng nghĩ càng thấy mơ hồ. Điều duy nhất nàng chắc chắn là hai tầng phong ấn đó tuyệt đối không còn trụ được lâu nữa. Chuyện động đất hôm qua rất có thể là dấu hiệu trận pháp bắt đầu rạn. Dù có bị cưỡng ép áp chế, nhưng vết nứt đã có thì cũng như đồ sứ nứt tóc. Còn dùng được đấy, nhưng càng để lâu thì vết nứt càng lan, một ngày nào đó sẽ nứt toác ra không thể vá lại được nữa. Lúc đó, chuyện gì sẽ xảy ra thật khó mà tưởng tượng. Ai da... Xem ra, nàng vẫn phải nghĩ cách giải quyết rốt ráo chuyện này thôi. "Ngươi thật là Phụng Thiên công chúa của Tiên giới sao?" Đang mải suy nghĩ, bên cạnh đột nhiên có một cái đầu ló vào, đôi mắt long lanh sáng rỡ, đầy tò mò nhìn nàng chăm chú. Khương Nhiên giật mình, lúc này mới phát hiện chẳng biết từ bao giờ đã tan học, Thu Chân cũng không còn trong phòng, còn xung quanh thì là một đám nam nữ trẻ tuổi, đầy sức sống đang vây quanh nàng. "Ta tên là Lâu Thước, đến từ Càn Lăng Sơn." Người vừa thò đầu tới tự giới thiệu luôn, rồi không đợi nàng kịp phản ứng, đã hỏi liền một tràng: "Khương sư muội, nghe nói ngươi là người đến từ "thiên ngoại". Chỗ đó rốt cuộc là đâu? Xa đến mức nào? Người ở đó trông ra sao? Có thú tu như ở Càn Lăng Sơn không? Bên đó mọi người tu công pháp gì? Ngươi kể cho bọn ta nghe chút đi!" "À... ừm..." Khương Nhiên có hơi bối rối. Bị hỏi dồn dập một lúc thế này nàng nhất thời không biết nên trả lời từ đâu. May mà đúng lúc đó, một nữ tu ngồi gần đưa tay gõ lên đầu Lâu Thước một cái, liếc hắn rồi nói: "Ngươi hỏi dồn vậy thì Khương sư muội biết trả lời từ chỗ nào hả?" "Thì ta chỉ tò mò thôi mà..." Lâu Thước vừa xoa đầu vừa nhỏ giọng càu nhàu: "Mấy người chẳng phải cũng tò mò như ta sao?" Đám người xung quanh liền đồng loạt liếc hắn một cái đầy chê bai. Tò mò thì cũng phải có chừng mực thôi chứ! Nữ tu kia ho nhẹ một tiếng, rồi quay sang mỉm cười với Khương Nhiên: "Khương sư muội đừng để ý đến hắn. Tên này miệng nhanh nhưng đầu óc thì không theo kịp. Ta là Lâm Linh, cũng đến từ Càn Lăng Sơn. Tụi ta chỉ là nghe nói muội đến từ nơi không thuộc lục giới, nên có chút hiếu kỳ thôi. Mong muội đừng thấy phiền." "Không sao đâu." Thấy ánh mắt mong chờ của mấy người xung quanh, Khương Nhiên cũng bật cười, rồi từ tốn đáp: "Chỗ bọn ta đúng là khác hẳn nơi này. Còn cách xa bao nhiêu thì thật lòng ta cũng không biết, chắc là xa đến mức không thể đi bộ tới nổi. Bên đó không có thú tu, cũng chẳng ai tu hành, càng không có công pháp gì." Mấy người lập tức tròn mắt kinh ngạc: "Không có tu sĩ? Vậy thì làm sao thành tiên?" "Không tu hành thì sinh linh sao có thể khai mở linh trí?" "Không có tiên nhân truyền đạo à? Thiên Đế bên đó cũng không quản sao?" "Bên đó không có tiên nhân, cũng chẳng có Thiên Đế." Khương Nhiên vẫn bình thản đáp: "Nơi đó, linh trí có, nhưng chỉ là phàm nhân như ta. Mọi người đều bình đẳng như nhau." "Chỉ là phàm nhân... Trên đời lại có nơi như thế thật à? À không, không phải trên đời, là thiên ngoại!" Đám người càng thêm kinh ngạc, ánh mắt nhìn nàng không khác gì nhìn thấy một loài sinh vật quý hiếm. Vừa tấm tắc ngạc nhiên, vừa không ngừng muốn hỏi thêm. Ngay khi họ đang định tiếp tục đặt câu hỏi, một giọng cười lạnh bỗng vang lên từ góc lớp: "Hừ, thì ra chỉ là một kẻ đến từ phàm giới mà cũng dám tự xưng là công chúa tôn quý cơ đấy!"