Chương 12: Tiểu tiên nữ cải trắng (1)

Cứu Vớt Lục Giới Bắt Đầu Từ Yêu Đương

Vưu Tiền 31-08-2025 23:21:02

Lục giới từng có một thời kỳ bị Ma đạo xâm chiếm. Nghe đồn khi đó các tiền bối bắt đầu đứng ra quét sạch Ma đạo, người đầu tiên đã từng hô khẩu hiệu là: "Đứng lên! Tuyệt đối không được cúi đầu trước Ma đạo!" Sau đó việc này cứ thế truyền lâu thành lệ, cho đến bây giờ trong Lục giới gần như chẳng còn ai giữ tục quỳ lạy. Dù có là tôn quý như Thiên Đế thì lễ nghi tối đa cũng chỉ chắp tay hành lễ mà thôi. Nói cách khác thì việc bắt người khác quỳ xuống là đã bị coi như một kiểu vũ nhục người ta. Thanh Giác cũng ngầm hiểu rằng Điện hạ là người từ ngoài giới tới nên chắc chắn không biết mấy điều luật bất thành văn kiểu này, nàng đơn giản chỉ nghĩ "bái kiến" chính là bái thật, chon nên mới nghiêm túc ngồi chờ Bặc Tỳ quỳ xuống như thế. Nhưng nếu hôm nay đúng là hắn quỳ xuống thật thì chỉ e sau này cũng khỏi cần ngẩng đầu lên làm người làm gì nữa. Quả nhiên, sắc mặt Bặc Tỳ lập tức tối sầm lại. Ngay cả ánh mắt vốn đang lấp lánh ôn nhu kia cũng khựng lại đầy vẻ ngạc nhiên. Trong một thoáng hắn đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, quỳ thì không được mà không quỳ thì cũng không xong, đến mức cái "thâm tình" trong mắt hắn lúc này đã bắt đầu chuyển thành tức giận. Hắn cứ đứng thẳng đơ ở đó một lúc lâu, cuối cùng là vẫn không quỳ mà hơi cúi mình một chút, nghiêm túc khom lưng hành lễ với Khương Nhiên, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười cứng ngắc: "Điện hạ thật biết nói đùa. Tiểu tiên đến đây chỉ vì lo Điện hạ mới đặt chân tới Tiên giới còn chưa quen, nên muốn chuẩn bị chút lễ mọn, mong Điện hạ vui lòng nhận cho." Sau đó hắn dường như rất sốt sắng muốn chuyển đề tài, vội vàng giơ tay vung lên một cái. Ngay tức khác, một làn kim quang lập lòe hiện ra, phía trước lập tức chất thêm một đống vật phẩm vàng kim lấp lánh. Chủ yếu là vòng tay, vòng cổ, trâm cài, khuyên tai bằng vàng bạc châu báu, kèm theo đó là mấy bộ váy lụa thêu hoa cầu kỳ, nhìn qua đã biết toàn là đồ mà nữ tử thường dùng. "Những thứ này đều do tiên chúng ở Kỳ Linh Sơn ta đặc biệt chuẩn bị vì Điện hạ." Hắn vừa nói còn vừa cẩn thận giới thiệu từng món, đặc biệt nhấn mạnh tay nghề tinh xảo, hoa văn tỉ mỉ, ý tứ như thể hắn đã phải bỏ ra rất nhiều tâm tư. Mà cũng có thể là đúng thế thật. Chỉ tiếc rằng hắn không biết, nàng vốn chẳng hề thiếu vàng bạc hay lụa là, thứ nàng thiếu chính là sự kiên nhẫn với mấy kiểu gạ gẫm bằng vạt chất như này. Trong khi đó, Thanh Giác ở bên cạnh mặt mày đã tối sầm lại, hai mắt nàng ta đang trừng to đến mức sắp rơi khỏi tròng, cả gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên như muốn bốc hỏa ngay tại trận, nhưng vì nể mặt Khương Nhiên còn ở đây nên mới cố gắng kìm xuống, nhẫn nhịn đến mức mặt mũi tiểu cô nương cũng méo xệch cả đi. "Bặc tiên hữu có lòng rồi." Khương Nhiên bình thản bày ra một vẻ mặt dày vô cảm, cứ như thể nàng hoàn toàn không hiểu ý đồ sâu xa gì của hắn mà chỉ khách sáo từ chối món quà. Hai bên qua lại thêm mấy câu khách khí, cuối cùng nàng phải tùy ý chọn lấy một món nho nhỏ cho có lệ thì đối phương lúc này mới hài lòng rời đi. Chờ hắn đi khuất một cái là Thanh Giác lập tức bùng nổ, nói với giọng đầy tức giận: "Điện hạ, ngài tuyệt đối đừng để cái tên Địa Tiên đó lừa! Ngài có nhìn ra không, vừa rồi hắn lấy ra toàn là mấy món phàm tục rẻ tiền, một chút linh khí cũng không có! Ngài đường đường là công chúa cao quý của Tiên giới, thế mà hắn lại dám mang đám hàng mã đó tới tặng, rõ ràng là đang coi thường ngài!" Tiểu tiên cô phẫn nộ đến run cả người: "Không tặng quà thì cũng chẳng sao, nhưng đã tặng lại còn đưa cho ngài mấy thứ rách nát như thế là đang muốn vả vào mặt ai đây hả?" "Không nghiêm trọng đến thế đâu." Khương Nhiên chỉ khẽ cười cười, nhẹ nhàng trấn an Thanh Giác: "Vả lại, ta vốn dĩ cũng chỉ là một phàm nhân thôi mà!"