Chương 39: Cố nhân gặp lại (1)

Cứu Vớt Lục Giới Bắt Đầu Từ Yêu Đương

Vưu Tiền 31-08-2025 23:21:00

Phiền Thần ngẩng đầu, quan sát kỹ lưỡng bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt rồi khẽ nói: "Dung mạo của ngươi thay đổi nhiều quá." Nhiều đến mức hắn suýt nữa chẳng nhận ra. "Hơn ngàn năm qua, hóa ra ngươi vẫn luôn ở ngoài thiên ngoại sao?" "Ừm, trước đây chưa từng nói cho các ngươi biết, thật ra ta vốn là người đến từ thế giới khác." Đã bị lộ thân phận, Khương Nhiên cũng không muốn tiếp tục che giấu nữa: "Đây mới là dáng vẻ thật sự của ta, chắc ngươi không ngờ ta lại trông thế này đâu nhỉ?" Phiền Thần chăm chú nhìn kỹ từng nét mặt của nàng, như muốn khắc sâu vào tận đáy lòng. Thật ra với hắn, chỉ cần là nàng thì diện mạo thế nào cũng chẳng hề quan trọng. "Ngươi trở về là tốt rồi." Chỉ cần nàng còn ở đây, chỉ cần nàng không rời đi nữa. Nghe những lời này, không hiểu sao trong lòng Khương Nhiên bỗng thấy nhói đau. Một lúc lâu sau, nàng mới khẽ cất tiếng hỏi: "Những năm qua, các ngươi sống có ổn không?" Phiền Thần ngẩn người, nhất thời không biết trả lời thế nào. Trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh lần cuối hắn gặp nàng trước khi nàng biến mất. Nàng đứng trên vùng đất băng giá ở phương Bắc, thân khoác áo đỏ, tay cầm thanh kiếm dài nhuốm đầy máu. Toàn thân nàng khi ấy phủ đầy vẻ mỏi mệt, ngay cả tấm lưng luôn thẳng tắp, chưa từng cúi đầu của nàng cũng lộ rõ sự kiệt sức. Nàng đứng đó bất động như một bức tượng, ánh mắt mờ mịt ngước nhìn bầu trời, cả người toát ra sự cô độc đến vô cùng, chẳng rõ đã đứng bao lâu? Chỉ đến khi thấy hắn vội vã chạy tới, nàng mới khẽ quay đầu lại. "Tiểu Liên Hoa, ngươi cũng đến để ngăn cản ta sao?" Nụ cười trên môi nàng lúc ấy không hiểu sao lại mang chút gì đó vỡ vụn. Nhưng lúc đó hắn không hề để ý điều này, chỉ nhìn thanh kiếm vẫn còn dư uy thần lực trong tay nàng rồi nhẹ giọng đáp: "Ta chưa từng ngăn cản bất kỳ quyết định nào của ngươi, chỉ là ta muốn biết vì sao?" Vì sao nàng bỗng nhiên thay đổi như thành người khác, lại làm ra những chuyện khó hiểu như vậy? Nàng không trả lời hắn, ánh mắt chỉ càng thêm mệt mỏi, nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía chân trời rồi cất bước, nhẹ giọng nói: "Giờ cũng không còn quan trọng nữa, nếu chờ khi ta quay lại, ta sẽ nói cho ngươi biết lý do." Có những việc luôn phải có người đi làm. Nói xong, nàng vẩy sạch vết máu còn vương trên lưỡi kiếm, nắm chặt kiếm trong tay rồi xoay người bay đi mất. Hắn đứng lặng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng nàng ngày càng xa dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Ngàn năm qua đi, dường như thời gian đã dừng lại vào đúng khoảnh khắc nàng rời khỏi, không hề trôi đi thêm nữa. Hắn bị mắc kẹt trong đoạn ký ức đó, vô số lần tự trách bản thân tại sao ngày ấy không nhận ra nàng bất thường, tại sao không bất chấp tất cả mà giữ nàng lại, tại sao không cùng nàng rời đi. Nếu vậy, hắn cũng không cần phải đứng chờ đợi tại nơi nàng biến mất, cố chấp với lời hứa "chờ ta quay về" và những tâm tư vĩnh viễn chẳng thể nói ra, trải qua những ngày tháng dài đằng đẵng gần như tuyệt vọng. Như vậy có được xem là sống tốt không? Thấy hắn im lặng rất lâu, thậm chí còn hơi thất thần, Khương Nhiên ho khẽ một tiếng, mở miệng trêu chọc: "Ta nghe nói hiện tại ngươi đã là người đứng đầu Lục giới rồi đấy. Ghê thật, không ngờ Tiểu Liên Hoa nhà ta năm xưa bây giờ lại lợi hại như vậy." Phiền Thần lúc này mới định thần lại, khẽ đè nén những cảm xúc nặng nề kia xuống. Cũng may, nàng cuối cùng đã trở lại, như vậy là đủ rồi. "Chỉ là hư danh mà thôi, thuật pháp của ta vốn là do ngươi dạy cả." Ánh mắt hắn dịu dàng hơn hẳn, giọng cũng nhẹ đi: "Đâu thể nào so được với ngươi năm xưa." Nếu nói về tu vi và sức mạnh, người thực sự xứng đáng đứng đầu chỉ có nàng mà thôi. Dùng thân thể phàm nhân tu luyện ra sức mạnh đủ để giết thần, từ cổ chí kim chỉ mỗi nàng làm được. "Hiện tại thì ta không còn được như xưa nữa rồi." Nàng cười nhạt: "Thân thể bây giờ yếu đến mức đi vài bước đã thở không ra hơi chứ đừng nói gì đến tu vi." Phiền Thần lần nữa nhìn về phía nàng, mày hơi cau lại. Với tu vi của hắn, tất nhiên chỉ cần nhìn qua cũng thấy được nàng giờ đây chẳng còn chút linh lực nào, hơn nữa thân thể còn như mang theo bệnh cũ. Hắn đưa tay ra, nhẹ giọng hỏi: "A Nhiên, ta có thể... ?" "Ừm, xem đi." Khương Nhiên thản nhiên đưa cổ tay ra. Thân thể nàng vốn không tốt, đây cũng chẳng phải là bí mật gì. Phiền Thần bắt mạch một lát, chân mày lập tức nhíu chặt thành một đường, sắc mặt hắn trầm trọng như thể nàng đang mắc bệnh hiểm nghèo vậy. "Thân thể ngươi sao lại yếu đến mức này?" Thậm chí còn chẳng bằng người phàm bình thường.