Chương 33: Nghe nói có đại tiệc (1)

Cứu Vớt Lục Giới Bắt Đầu Từ Yêu Đương

Vưu Tiền 31-08-2025 23:21:00

"Sư... Sư..." Lời nói của Hồng Nghị nghẹn lại trong cổ họng, ngay cả hơi thở cũng như ngưng lại, đôi mắt hắn mở to hết mức, phải một lúc sau mới tìm lại được giọng nói: "Sư tôn? Người... đồ nhi tham kiến sư tôn!" Hắn giật mình tỉnh ra, vội vàng muốn quỳ xuống hành lễ. Các đệ tử xung quanh cũng lập tức phản ứng theo, đồng loạt cúi đầu hành lễ, thần sắc ai nấy đều cực kỳ kinh ngạc. "Tham kiến sư tổ!" Người trước mắt chính là sư tổ trong truyền thuyết của họ - Vô Trần Tiên Tôn - người được xưng tụng là đệ nhất cường giả Lục giới, không ngờ giờ lại xuất quan rồi! Phiền Thần lại không hề muốn khách sáo với bọn họ, thậm chí còn gấp gáp kéo ngay Hồng Nghị đang định quỳ xuống đứng thẳng lên, vội vã hỏi: "Gần đây trong Các có ai mới tới không?" "Hả? Dạ?" Hồng Nghị ngẩn người, nhất thời chưa hiểu rõ ý của sư tôn. Phiền Thần không đủ kiên nhẫn chờ đợi, lại tiếp tục truy vấn: "Hiện giờ nàng đang ở đâu?" "Ở... ở Tây viện ạ." Hồng Nghị vô thức trả lời, đó là nơi các đệ tử mới được sắp xếp ở lại. Phiền Thần lúc này mới buông tay hắn ra, thần thức lập tức tỏa ra, trực tiếp quét về phía Tây viện rộng lớn, dò xét từng ngóc ngách. Cuối cùng, thần thức của hắn dừng lại ở một căn bếp nhỏ. Trong bếp, một nữ tử mặc y phục xanh lục đang chăm chú xào nấu thức ăn trong chảo. Chỉ cần một cái liếc mắt, hắn đã xác định được luồng linh khí vừa truyền vào trận pháp chính là từ trên người nàng truyền tới. Nhưng mà... Không đúng, không phải nàng ấy. Dù linh khí ấy có khả năng sửa chữa trận pháp, nhưng lại không phải đến từ chính bản thân nữ tử này. Đối phương chỉ có tu vi Địa tiên, dù nhìn từ góc độ nào đi nữa cũng không thể là người đủ sức tu bổ trận pháp. Lòng hắn lập tức trùng xuống, hy vọng vừa lóe lên đã nhanh chóng lụi tàn, đôi mắt hắn lần nữa trở về trạng thái u ám. Quả nhiên chỉ là ảo giác của hắn sao? Người mà đến cả tàn hồn cũng không để lại thì làm sao còn có thể quay về được nữa? Lòng hắn đau nhói, đang định thu lại thần thức thì bất chợt lại đảo qua căn phòng bên cạnh. Một nữ tử khác mặc y phục tuỳ ý đang nằm nghiêng trên ghế dựa, khiến ánh mắt hắn lập tức ngưng lại. Nữ tử đó ngồi rất thoải mái, một chân còn bắt chéo lên chân kia, trên tay cầm một quyển sách, bộ dáng thong dong lật giở nhưng rõ ràng không hề chú tâm vào nội dung. Tốc độ lật sách rất nhanh, dường như nàng chẳng hề để ý đến những chữ viết trên trang giấy, chỉ thỉnh thoảng liếc nhanh qua những hình minh họa bên trong. Một cảm giác quen thuộc khắc sâu tận trong xương tủy đột nhiên ập đến, khiến trái tim vừa mới lặng yên của hắn lại lần nữa đập dữ dội, hơi thở cũng bất giác nghẹn lại. Là nàng sao... "Sư tôn?" Thấy người trước mặt rõ ràng có gì đó bất thường, Hồng Nghị không khỏi lên tiếng hỏi: "Người cần tìm có phải là vị Phụng Thiên công chúa được đưa tới hôm qua không?" "Công chúa?" Phiền Thần hơi ngẩn ra, hít thật sâu để ổn định lại tinh thần. "Vài năm trước, Thiên Đế nhận được thiên đạo thánh dụ, nói rằng huyết mạch của người từ thiên ngoại có thể giải quyết tai hoạ Ma Uyên. Vì vậy, ngài đã triệu hồi một người từ thiên ngoại, nhận làm nghĩa nữ, phong hiệu là Phụng Thiên công chúa." Hồng Nghị vội vàng giải thích. "Vài ngày trước, Thiên Đế nói nàng ấy có thể trạng yếu ớt, muốn đưa tới các ta tu hành. Đệ tử nghĩ rằng Thiên Đế làm vậy cũng vì Ma Uyên, nên mới đồng ý cho nàng dẫn theo tiên thị đến đây." "Thiên ngoại sao?" Phiền Thần sững sờ, bàn tay đặt bên người khẽ run lên: "Ý ngươi là, nàng không thuộc về thế giới này, mà là người đến từ thiên ngoại?" "Chính xác là vậy." Hồng Nghị gật đầu. Thảo nào! Chẳng trách năm xưa bọn họ lục tung trời đất cũng chẳng tìm được dù chỉ một chút tàn hồn của nàng. Thì ra... thì ra là vậy! "Ta muốn gặp nàng ngay lập tức!" Hắn nóng vội nói. Hồng Nghị thấy sư tôn mình đột nhiên gấp gáp như vậy thì không khỏi bất an, sau đó liền hỏi lại: "Có phải nàng ấy có gì bất thường không, để đệ tử lập tức đi gọi nàng ấy đến đây?" Nói xong, hắn vừa định bước ra ngoài thì đã bị Phiền Thần gọi giật lại: "Khoan đã!"