Chương 29: Tin đồn tình cảm khắp Tiên giới (1)

Cứu Vớt Lục Giới Bắt Đầu Từ Yêu Đương

Vưu Tiền 31-08-2025 23:21:01

Không khí lập tức trở nên lạnh lẽo. Tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt tức giận hướng về phía nam tử vừa lên tiếng. Thanh Giác càng không nhịn nổi, lập tức đứng bật dậy giận dữ nói: "Ngươi đang nói linh tinh cái gì đấy?" "Ta nói sai sao?" Nam tử kia càng thêm khinh thường, lạnh lùng hừ một tiếng: "Vốn dĩ nàng ta cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi." "Điện hạ là công chúa do chính Thiên Đế sắc phong, tên tuổi còn được ghi rõ trên bảng công đức rồi!" Thanh Giác tức giận phản bác. Bảng công đức là nơi chỉ ghi tên những Tiên nhân được thiên đạo công nhận, đảm nhận trọng trách lớn, danh hiệu của điện hạ có thể xuất hiện trên đó thì đã chứng minh nàng chính là công chúa danh chính ngôn thuận của Lục giới. "Ai biết được nàng ta làm thế nào mà tên lại xuất hiện trên bảng ấy?" Nam tử kia vẫn giữ thái độ mỉa mai, giọng đầy châm chọc: "Ở tiên giới này đâu chỉ có một mình nàng ta được gọi là công chúa, một phàm nhân như nàng ta cũng xứng sao?" "Ngươi..." Thanh Giác tức giận cực độ, xắn ống tay áo lên định xông tới đánh nhau. Những người xung quanh cũng không thể chịu nổi nữa. Lâm Linh nhanh chóng lên tiếng, lạnh lùng đáp trả: "Nàng ấy không xứng thì ai mới xứng đây? Là vị công chúa Vũ Tranh trong lòng ngươi à? Chẳng lẽ nàng ta không phải cũng xuất thân từ phàm giới hay sao?" Nam tử kia bị chạm đúng tâm tư, sắc mặt lập tức biến đổi, giận dữ lớn tiếng quát: "Láo xược! Công chúa Vũ Tranh là người mà các ngươi có thể tùy tiện nghị luận sao? Điện hạ được cả Tam Phương Thánh Điện thừa nhận, trên người mang công đức vô thượng, có công với lục giới, nàng ấy mới chính là công chúa danh chính ngôn thuận!" "Hừ!" Lâm Linh cười lạnh một tiếng: "Nghe ngươi nói thì lợi hại thật, vậy tại sao tên của nàng ta không xuất hiện trên bảng công đức kia?" "Ngươi..." Nam tử kia lập tức nghẹn lời, nhất thời không tìm được lý do để phản bác, chỉ có thể giận dữ phất tay áo, hậm hực nói: "Những kẻ nông cạn như các ngươi làm sao hiểu rõ được, ta chẳng thèm tranh cãi nữa!" Nói xong, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Khương Nhiên một cái rồi xoay người bỏ đi. "Khương sư muội đừng để ý đến hắn làm gì!" Lâm Linh lập tức đảo mắt một cái, quay đầu giải thích: "Phùng Hoán xuất thân từ Phong Hoài Thành, nơi đó vốn thuộc phạm vi của Bắc Vân Thánh Điện, đương nhiên hắn sẽ hướng về vị công chúa của Thánh Điện đó rồi." "Đúng thế!" Lâu Thước cũng gật đầu phụ họa: "Nếu không nhờ nhiều năm trước thành chủ Phong Hoài có chút giao tình với Thiên Tôn thì chưa chắc Phùng Hoán đã vào được Trấn Thiên Các tu hành đâu. Ngày nào cũng luôn miệng công chúa Vũ Tranh này, công chúa Vũ Tranh nọ, ai nghe cũng phát phiền. Muội đừng để bụng làm gì." "Đa tạ." Khương Nhiên nhẹ nhàng gật đầu cảm ơn. Thực ra nàng cũng không để ý đến chuyện vừa rồi, trái lại còn cảm thấy khá thú vị. Từ khi nàng xuyên không quay lại, vì thiên đạo luôn tìm cách giúp nàng nên đây là lần đầu tiên có người vừa gặp mặt đã không thích nàng như vậy. Khương Nhiên không khỏi có chút tò mò về vị công chúa Vũ Tranh mà Phùng Hoán nhắc tới, thế nên sau giờ học, nàng thuận miệng hỏi một câu khi đã về phòng. "Chà, nàng ta mà cũng tính là công chúa sao!" Thanh Giác vẫn còn khó chịu chuyện của Phùng Hoán ban nãy nên giọng nói cũng có chút mỉa mai: "Lúc mới xuất hiện thì nàng ta đúng là từng gây chấn động khắp lục giới thật. Nghe nói nàng ta là chuyển thế của ai đó, ngay cả Tam Phương Tiên Tôn khi gặp cũng vô cùng khách khí, gần như nàng muốn gì được nấy, cảm giác như họ sắp sửa nâng nàng lên bàn thờ luôn vậy." Thanh Giác cau mày, có vẻ không mấy đồng tình với chuyện này, liền nói tiếp: "Sau đó vị Tiên Tôn của Bắc Vân Thánh Điện thậm chí còn đích thân đến cầu xin Thiên Đế sắc phong. Ban đầu không phải xin phong làm công chúa, mà là muốn cho nàng ta trở thành Tiên Tôn giống như mình." "Tiên Tôn à?" Khương Nhiên ngẩn người. Nàng cũng không quá hiểu rõ về những vị trí này của tiên giới. Dù sao lúc trước khi nàng tiêu diệt Ma Thần, đám thuộc hạ cùng lắm chỉ gọi nàng là lão đại, khách khí hơn thì xưng một tiếng tôn thượng mà thôi.