Chương 35: Không nói nhiều, khai tiệc luôn (1)

Cứu Vớt Lục Giới Bắt Đầu Từ Yêu Đương

Vưu Tiền 31-08-2025 23:21:00

Khương Nhiên gật đầu đồng ý, Thanh Giác càng thêm vui mừng, vẻ mặt háo hức như thể chỉ mong trời mau tối ngay lập tức. Nàng nhanh chóng thu dọn pháp khí trên bàn, hào hứng nói: "Vậy Điện hạ, chúng ta mau về phòng hoàn thành bài tập hôm nay, rồi nhanh chóng đến đại điện chiếm chỗ tốt thôi!" Nói xong, Thanh Giác vội vã chào hỏi mấy đạo hữu quen thuộc bên cạnh, rồi kéo Khương Nhiên cùng quay về phòng. Nhưng hôm nay lớp học lại là môn pháp phù, mà bài tập phu tử giao lại là vẽ ba lá phù hỏa trung phẩm. Thanh Giác vừa về đến phòng liền lao ngay vào bàn học, cắn bút vẽ liên tục suốt một canh giờ nhưng không thành công được một lá phù nào. Trời càng về chiều, nàng càng sốt ruột hơn, thỉnh thoảng ánh mắt lại hướng ra phía đại điện. "Vẫn chưa vẽ xong à?" Khương Nhiên hỏi. "Điện hạ..." Thanh Giác lập tức ủ rũ, mặt mày méo xệch, thiếu chút nữa là khóc luôn rồi: "Ta thật sự có lỗi với người. Sao bài tập hôm nay lại là Hỏa phù cơ chứ? Đây rõ ràng là đang làm khó tiên thảo mộc bọn ta mà! Chúng ta trời sinh vốn sợ lửa, pháp thuật hệ hỏa là khó kiểm soát nhất!" "Không sao đâu, cứ từ từ vẽ, chắc chắn sẽ vẽ được mà." Khương Nhiên buồn cười an ủi nàng một câu. "Nhưng sắp tới giờ dự tiệc rồi..." Thanh Giác vốn tưởng hôm nay nàng mới bắt đầu học sẽ khó hoàn thành bài tập, ai ngờ chính bản thân lại trở thành người kéo chân nàng lại, cảm thấy áy náy vô cùng: "Hay là... hay là điện hạ cứ đi trước đi, không cần chờ ta đâu." Dù sao đây cũng là buổi tiệc linh thú hiếm có, rất tốt cho thể chất của điện hạ. "Không cần vội." Khương Nhiên không nhịn được, đưa tay xoa đầu nàng: "Ta tin ngươi sẽ vẽ được mà." "Nhưng..." Thanh Giác càng vẽ càng mất tự tin: "Ta vốn sợ lửa nhất, cứ nghĩ đến phải vẽ phù hỏa là lại không kiểm soát nổi linh lực." Đây là bản năng khó mà khắc phục được. "Vậy thường ngày khi ngươi xào rau cho ta, chẳng phải cũng cần đốt lửa sao? Lúc đó sao lại không sợ?" "Cái đó không giống nhau mà!" Thanh Giác nghiêm túc đáp: "Ta xào là rau cải, rau cải đáng yêu như thế, làm sao ta phải sợ chứ?" Hơn nữa, lúc đó nàng dùng là phàm hỏa, hoàn toàn khác với linh hỏa trong phù pháp. Khương Nhiên mỉm cười, liếc nhìn nàng ta một cái rồi nhẹ nhàng dẫn dắt: "Ngươi sợ lửa đến thế sao? Vậy ngươi có sợ nước không?" "Nước á?" Thanh Giác buột miệng đáp ngay: "Làm sao có thể! Rau cải trắng chúng ta thích nước nhất mà." "Ồ..." Khương Nhiên giả bộ lơ đãng nói: "Vậy nước lại thích cái gì nhỉ?" "Nước đương nhiên thích..." Thanh Giác hơi ngẩn ra, như thể chợt nhận ra điều gì, mắt sáng bừng lên, vui vẻ reo lên: "Đúng rồi! Ngũ hành tuy tương khắc nhưng cũng tương sinh! Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa... Ta không nhất thiết phải dùng linh khí thuộc tính Hỏa. Chỉ cần dùng linh khí của mình chuyển hóa sang..." Thanh Giác lần nữa cầm bút, tập trung tinh thần, điều động linh lực rồi nhanh chóng hạ bút như thần, hoàn thành phù pháp chỉ trong chớp mắt. Lá phù vàng lập tức lóe sáng lên, linh lực lưu chuyển bên trong còn hiện ra ánh tím nhạt, bất ngờ lại là một lá phù Hỏa thượng phẩm. "Thành công rồi!" Thanh Giác vui mừng ôm chầm lấy Khương Nhiên, hào hứng nhảy tưng tưng tại chỗ: "Ta làm được rồi điện hạ ơi! Người nhìn xem, là thượng phẩm! Không ngờ ta lại vẽ được Hỏa phù thượng phẩm!" "Chúc mừng ngươi!" Khương Nhiên vui vẻ xoa đầu nàng: "Ta đã biết ngươi làm được mà. Cố lên nhé, còn hai lá nữa đấy." "Dạ, ta sẽ vẽ ngay, điện hạ chờ ta chút xíu thôi." Thanh Giác gật đầu mạnh mẽ, tranh thủ cảm giác đang dâng cao, nhanh chóng vẽ tiếp hai lá phù còn lại. Tuy hai lá sau chỉ là trung phẩm nhưng đối với người mới học, lại còn thiên tính tương khắc như nàng thì đã là rất xuất sắc rồi. Thanh Giác hài lòng thu lại hai lá phù, thậm chí còn có cảm giác chưa thỏa mãn. Nhưng nghĩ tới đại tiệc linh thú tối nay, nàng lập tức kiềm chế bản thân, thu dọn lại đồ đạc rồi cùng Khương Nhiên nhanh chóng đi về phía đại điện.