Khi bọn họ tới nơi thì sân tập đã chật kín người đứng vây quanh, bàn tán xôn xao. Có người hào hứng, cũng có người lo lắng. Ba người phải rất khó khăn mới chen vào được bên trong để nhìn rõ hai người đang đứng giữa sân.
Một người là Thanh Giác với vẻ mặt tức giận, khuôn mặt đỏ bừng như cải trắng bị chọc giận. Người còn lại là một nam nhân đang ngạo mạn, ánh mắt đầy khiêu khích. Đó chính là Phùng Hoán, người từng châm chọc nàng khi mới nhập học.
"Thanh Giác!" Khương Nhiên gọi lớn.
Thanh Giác đang chuẩn bị rút kiếm nghe thấy tiếng gọi, quay đầu nhìn lại, ánh mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên nhưng không có ý định bước tới, trái lại còn hung hăng trừng mắt về phía Phùng Hoán đối diện.
"Ồ, vị Điện hạ kia của ngươi tới rồi kìa!" Phùng Hoán cười lạnh, ánh mắt tràn đầy khiêu khích và khinh thường, vẻ mặt khinh khỉnh nói: "Một phàm nhân chẳng có chút tu vi nào, cũng chỉ có loại tiên nhỏ thiếu hiểu biết như ngươi mới gọi là Điện hạ, thật nực cười."
"Ngươi câm ngay cái miệng thối đó lại!"
Thanh Giác tức điên lên, rút kiếm ra ngay lập tức: "Hôm nay bổn tiên đây sẽ đánh cho ngươi nở hoa trên mông, dạy ngươi phải biết cách ăn nói lịch sự hơn, xem sau này ngươi còn dám ngông cuồng nữa hay không!"
"Hừ, chỉ bằng ngươi à?"
Phùng Hoán rõ ràng không hề coi đối phương vào đâu, một phần vì nàng nhập học muộn, chưa học được pháp thuật lợi hại nào, phần khác là bởi tu vi của nàng vốn đã thấp hơn hắn, lại chỉ là tiên cỏ cây, hắn tự nhiên chiếm ưu thế."Vậy hôm nay bổn Tiên quân đây sẽ cho ngươi biết trời cao đất dày là như thế nào!"
Nhìn hai người lời qua tiếng lại rồi chuẩn bị đánh nhau, Lâm Linh sốt ruột đỏ cả mắt, kéo tay người bên cạnh: "Khương sư muội, mau gọi Thanh Giác xuống đi!"
Với tu vi của nàng ấy chắc chắn không phải đối thủ của Phùng Hoán.
Khương Nhiên không nhúc nhích mà chỉ nhìn hai người đã bắt đầu giao chiến trên sân, khẽ lắc đầu nói: "Thanh Giác đang vì ta mà ra mặt, nếu giờ ta xông ra kéo nàng xuống, chẳng phải càng khiến nàng mất mặt và tổn thương sao?"
Phùng Hoán trước giờ ăn nói không chừng mực, cố tình khiêu khích nàng không phải một hai lần. Lúc trước nàng chẳng để tâm, bởi một đứa trẻ con nhỏ hơn mình mấy ngàn tuổi nói năng linh tinh vài câu, ai mà đi so đo làm gì?
Nhưng nàng không ngờ, mình không quan tâm nhưng Thanh Giác nhỏ tuổi hơn cả Phùng Hoán, tất nhiên không nhịn nổi cơn tức này, bị chọc ghẹo mãi cũng đến ngày bùng nổ.
"Nhưng mà..."
Lâm Linh càng thêm sốt ruột, cứ thế này Thanh Giác sẽ bị thương mất.
Quả nhiên chỉ sau vài chiêu, Thanh Giác đã lộ rõ thế yếu, kiếm trong tay cũng có dấu hiệu không vững, liên tục bị Phùng Hoán ép lùi, cuối cùng bị dồn đến tận mép sân đấu, suýt chút nữa đã rơi xuống đài.
Phùng Hoán cười khẩy, cố tình nhìn xuống phía dưới Khương Nhiên, ngạo mạn lau lau kiếm trong tay, càng thêm khiêu khích: "Kiếm tiếp theo, bổn tiên sẽ tiễn ngươi xuống dưới, đoàn tụ với vị Điện hạ phàm nhân kia của ngươi."
"Ngươi..." Thanh Giác giận đến đỏ bừng mặt, ổn định lại thân hình định tiếp tục xông lên.
"Thanh Giác." Khương Nhiên đột nhiên lên tiếng, nàng nhìn sang Phùng Hoán đang huênh hoang, rồi vẫy tay gọi Thanh Giác lại gần, ra hiệu cho nàng cúi xuống.
Lúc này Thanh Giác mới kiềm chế lại cơn giận, cúi xuống lắng nghe vài câu thì thầm của Khương Nhiên.
Nghe xong mắt nàng lập tức sáng lên, khí thế chiến đấu bùng cháy trở lại, tự tin tràn đầy, mạnh mẽ gật đầu: "Được!"
"Đi đi!" Khương Nhiên vỗ nhẹ vai nàng khích lệ.
Thanh Giác đứng thẳng người, tiếp tục tiến vào sân đấu. Lần này, kiếm pháp của nàng hoàn toàn khác biệt, mỗi chiêu đều sắc bén và linh hoạt khó lường, khiến toàn bộ kiếm chiêu của đối phương đều đánh hụt, còn khéo léo mượn lực phản kích, toàn bộ trả lại trên người Phùng Hoán.
Tình thế trong chớp mắt đảo ngược, lần này người bị ép lùi từng bước chính là Phùng Hoán.
"Không... không thể nào!"
Hắn không thể tin được, tinh thần càng thêm rối loạn, kiếm pháp trở nên lỗ hổng chồng chất, cuối cùng sơ sẩy một bước bị nàng trực tiếp đá văng khỏi sàn đấu.