Chương 13: Tiểu tiên nữ cải trắng (2)

Cứu Vớt Lục Giới Bắt Đầu Từ Yêu Đương

Vưu Tiền 31-08-2025 23:21:02

Nàng nói điều này rất thản nhiên, tựa như chuyện người ta mang vàng mã tới biếu cũng chẳng đáng để vào lòng. Tên Bặc Tỳ kia chắc là tám phần cũng không có ý vũ nhục gì, chỉ là có thể hắn tưởng nàng là phàm nhân không nhìn ra được linh khí, cho nên mới muốn lấy mấy món lấp lánh dễ dụ trẻ con ra đối phó. Ai dè Thanh Giác nghe như vậy thì mặt mày càng nghiêm trọng hơn, nàng ta trừng mắt gay gắt nói: "Điện hạ là công chúa Phụng Thiên do Thiên Đế đích thân sắc phong! Ngoài bệ hạ ra thì ngài chính là người có thân phận cao quý nhất Lục giới, làm sao lại có thể so sánh với đám phàm nhân tầm thường được?" Nói đến đây thì nhiệt huyết càng sục sôi hơn: "Vốn dĩ hắn chưa qua truyền lệnh đã tự tiện đến Phù Vân Điện là đã rất thất lễ rồi, giờ hắn còn dám mang đống đồ vớ vẩn đó tới lừa điện hạ? Rõ ràng là đang xem ngài không ra gì!" Khương Nhiên nhìn tiểu cô nương đã tức tối chu miệng như cá nóc thì cũng không nhịn được mà cười nhẹ: "Được rồi được rồi, ngươi cứ mặc kệ hắn đi." Thấy Thanh Giác vẫn còn bức xúc đến độ mặt đỏ tía tai, nàng vội vàng lảng sang chuyện khác: "Ngươi nhìn xem, cũng sắp tới giờ cơm chiều rồi... Ở Tiên Giới các ngươi, không phải đến giờ là có người gõ mõ phát cơm chứ hả?" Sau khi tỉnh lại, ngoài mấy chén trà nhạt nhẽo lúc ngồi với Thiên Đế ra thì nàng chưa đụng được tới miếng cơm nào vào bụng. Thật sự là bụng đã sớm réo ùng ục, cả người sắp đói đến mức có thể hóa tiên theo nghĩa đen luôn rồi. "À!" Thanh Giác nghe thế thì bỗng khẽ hô một tiếng, như chợt nhớ ra điều gì cực kỳ quan trọng, sắc mặt nàng ta lập tức đổi thành hối lỗi: "Điện hạ thứ tội, ta... ta quên mất phàm nhân cũng cần phải ăn uống! Xin ngài hãy chờ ta một chút, ta lập tức đi chuẩn bị cơm nước cho ngài!" Dứt lời tiểu tiên cô liền xoay người chạy vội ra ngoài, bộ dáng hốt hoảng như vừa làm thất lạc long ấn, hoàn toàn quên luôn chuyện mới vừa rồi còn nghiến răng nghiến lợi muốn đập đầu Bặc Tỳ vào tường. Khương Nhiên cũng không phải chờ quá lâu. Dù sao Thanh Giác cũng là tiên nhân có pháp lực nên chuyện nấu cơm đối với nàng ấy rõ ràng là năng suất rất cao. Chưa tới mười phút sau đã thấy nàng ta đang bưng cả mâm đồ ăn đầy ắp quay về, mùi thơm của cơm chín còn chưa tới gần đã khiến bụng Khương Nhiên réo ầm ầm đáp lại. Thơm quá! Không hổ là đồ ăn của Tiên giới, chỉ ngửi mùi thôi mà đã muốn đến ăn ngay rồi. "Để Điện hạ đợi lâu rồi." Thanh Giác vừa nói vừa bày từng món lên, động tác vô cùng nhanh gọn, sau đó còn đưa cho nàng một đôi đũa gỗ. Khương Nhiên cầm đũa, vừa cúi xuống nhìn mâm cơm trước mặt nàng đã lập tức rơi vào trầm tư. Bởi vì trước mắt nàng bây giờ là cả một biển xanh! Ờ thì không phải biển thật, chỉ là cả mâm đồ ăn đều xanh lét, một màu lá chói chang từ đầu đến cuối. "Thanh Giác à." Nàng cầm đũa chỉ nhẹ mâm thức ăn một chút, giọng ôn tồn hỏi: "Những món này là... ?" "A! Đây là canh ngọc phỉ thúy, kia là rau xanh xào chay, bên này là bạch ngọc trộn tỏi, còn bên kia là..." Thanh Giác thao thao bất tuyệt giới thiệu từng món một, cuối cùng còn không quên thêm vào với vẻ mặt đầy thành ý: "Hôm nay vội quá nên ta chỉ kịp làm vài món đơn giản. Nếu Điện hạ nếu muốn ăn gì khác thì cứ nói, ngày mai ta sẽ làm thêm cho!" Ừm, có thể thấy được, đúng là hơi vội thật. Nhìn mâm đồ ăn xanh lè này, tự nhiên thấy cũng không đói bụng nữa rồi. Khương Nhiên chống cằm nhìn mấy đĩa thức ăn, thở dài một tiếng rồi nghiêng đầu hỏi: "Thanh Giác à, chân thân của ngươi có phải là củ cải trắng đúng không?" "A! Điện hạ làm sao mà biết được vậy!" Thanh Giác kinh ngạc vì Điện hạ không có tu vi mà cũng có thể nhìn ra chân thân của mình, nàng ta hăng hái gật đầu: "Ta đúng là cỏ cây tu luyện thành tiên, nguyên thân chính là một củ cải trắng!" "..." Hóa ra là củ cải trắng thật à?