Phù Vân điện.
"Thân thể của điện hạ không có bệnh gì nghiêm trọng." Y Tiên vuốt chòm râu trắng, vừa thu tay bắt mạch vừa chậm rãi nói: "Chỉ là do sống quá lâu ở phàm giới, bị nhiễm quá nhiều khí xấu, tạp đọng lại trong cơ thể, khiến thể trạng trở nên yếu ớt. Vậy nên chỉ cần hơi xúc động một chút là ngất xỉu cũng phải."
"À..."
Khi Khương Nhiên còn đang định giải thích là thật ra nàng chỉ hơi tụt huyết áp thôi, thì bên cạnh Thanh Giác đã hốt hoảng chen lời trước.
"Sao lại vậy được? Dạo này Điện hạ ăn toàn đồ được linh khí nuôi dưỡng, theo lý thì tạp chất trong người phải đào thải sạch rồi mới đúng. Sao lại có thể đột ngột ngất xỉu?"
Thiên Đế Minh Hi cũng quay sang nhìn Y Tiên, giọng nghiêm túc: "Dược lão, đây là chuyện gì?"
"Haizz..." Y Tiên khẽ thở dài nói tiếp: "Điện hạ vốn không có thể chất được tu luyện sẵn, linh khí hấp thu thời gian này được chẳng đáng bao nhiêu. Đã vậy còn mang bệnh ngầm, rất có thể từng sống trong tình trạng gần như cạn kiệt sinh lực suốt thời gian dài, nên thể trạng hiện tại còn yếu hơn cả người thường."
"Cạn kiệt sinh lực?"
Minh Hi và Thanh Giác đồng loạt ngẩn người, nhìn Khương Nhiên với vẻ kinh ngạc.
Thì ra nàng đã từng trải qua chuyện như vậy sao? Phàm giới ngoài kia thật sự nguy hiểm đến thế à?
Khương Nhiên cũng hơi khựng lại, nhớ đến khoảng thời gian mười năm làm người thực vật khi vừa xuyên tới. Nàng khẽ nói: "Năm năm trước, ta từng bệnh nặng một trận."
Tình trạng lúc đó, đúng là gần như không còn sức sống.
Hai người bên giường lại càng lo lắng hơn.
Minh Hi sốt ruột hỏi: "Vậy thì có cách chữa không?"
"Thân thể nàng bây giờ thuốc thường thì không hiệu quả, còn linh đan tiên dược thì lại quá mạnh, cơ thể chịu không nổi. Nói thật là khá khó chữa."
Y Tiên khẽ nhíu mày, giọng mang theo ít nhiều khó xử.
"Trừ phi có thể thay đổi thể chất, nếu trở thành linh thể hay tiên thể thì bệnh này sẽ tự khỏi."
Minh Hi nghe vậy liền trầm ngâm suy nghĩ. Tiên giới vẫn có cách cải tạo thể chất, nhưng phần lớn đều dựa vào đan dược hoặc trận pháp, mà những thứ đó thì phàm nhân căn bản không thể chịu được. Phụng Thiên lại càng không.
Chỉ còn lại một con đường khả thi.
"Phụng Thiên..." Minh Hi có chút do dự rồi nói thẳng nàng: "Ngươi có bằng lòng tu hành thành tiên không?"
Khương Nhiên: "..."
Nàng có thể nói "không" được không?
Vòng tới vòng lui, cuối cùng vẫn quay về chuyện này. Nàng chỉ muốn yên ổn nằm một chỗ thôi mà!
"Phàm nhân tu hành thành tiên đúng là khó, nhưng ngươi cứ yên tâm." Minh Hi vội vàng nói tiếp: "Ta sẽ tìm cho ngươi sư môn tốt nhất. Ngươi chỉ cần dưỡng thân thể cho ổn, lo tu hành là được. Nếu gặp trở ngại thì ta sẽ tìm tiên đan linh dược hỗ trợ."
Chưa bàn đến chiến lực hay pháp thuật gì, bây giờ nàng cần ổn định thân thể mới là quan trọng nhất. Chúa cứu thế còn chưa kịp xuất thế kia mà.
Khương Nhiên: "..."
Không phải chứ? Khuyến học kiểu này có hơi quá tay rồi đó?
"Dĩ nhiên, nếu sau này ngươi thật sự hứng thú với tu hành, chuyện thăng tiên hay thành thánh cũng không phải không thể."
Minh Hi không quên nói thêm: "Chỉ cần tranh thủ chút thời gian, ở gần đám nam tiên nhiều hơn một chút là được."
Tốt nhất là thuận tiện sinh luôn một đứa bé là đẹp nhất.
Khương Nhiên tức đến cứng mặt.
Nàng vốn biết người thân đã không còn, với thế giới cũ cũng chẳng mấy vướng bận. Có trở về hay không cũng không quan trọng. Kế hoạch ban đầu của nàng rất đơn giản, yêu ai thì yêu, rồi ăn no lười biếng một trận cho xong.
Ai ngờ lại xảy ra tình huống như bây giờ. Đây rõ ràng là ép nàng kéo dài thời gian nằm ngửa làm cá mặn chứ còn gì!
"Bệnh của ta nhất định phải tu tiên mới khỏi sao?"
"Không hẳn vậy." Y Tiên lên tiếng kịp lúc: "Tu hành là cách ổn định nhất vì có thể giúp đưa linh lực vào cơ thể, cải thiện thể chất yếu ớt. Đợi khi cơ thể hấp thu được linh khí tốt hơn, dù không thành tiên thể, chỉ cần dùng thêm linh dược hỗ trợ là vẫn có thể khỏi hẳn."
"À..."
Được rồi, vậy là không cần tu liều mạng cũng sống tiếp được. Đến lúc đó nàng ứng phó vừa phải là xong.