Chương 43: Những năm tháng làm loạn (1)

Cứu Vớt Lục Giới Bắt Đầu Từ Yêu Đương

Vưu Tiền 31-08-2025 23:21:00

"Yên tâm, không sao đâu." Khương Nhiên thuận miệng nói. Thế nhưng Phiền Thần vẫn nắm chặt tay nàng không chịu buông. "Ta chỉ muốn kích phát linh lực kiếp trước từng lưu lại trong trận pháp này thôi, sẽ không ảnh hưởng gì đến thân thể hiện tại cả." Trận pháp này là do Thiên Đạo dẫn dắt nàng bày ra để rời đi. Dù thân xác đã đổi, nhưng thần thức và linh thức vẫn là của nàng, đương nhiên vẫn có thể kích hoạt nó. Phiền Thần vẫn im lặng không hề buông tay. "Tin ta đi!" Uy tín của nàng đến mức thấp như vậy sao? Hắn do dự liếc nhìn nàng một cái, hồi lâu sau mới chậm rãi buông tay ra. Ngay khi giọt máu rơi xuống, cả trận pháp lập tức bừng sáng linh quang, một luồng linh lực mạnh mẽ bùng lên tận trời. Trận pháp vốn có màu đỏ sẫm trong nháy mắt đã hóa thành ánh vàng chói lóa. Hào quang ấy ép xuống tầng tầng bóng tối bên dưới, đè chúng lún sâu tới mười mấy trượng, giống như bị thiên địch khắc chế, lập tức co rút lại, ngoan ngoãn im lặng. Ánh sáng vẫn chưa ngừng lại, ngược lại còn lan dần lên tầng trận pháp phía trên khiến toàn bộ Trấn Thiên Các bị bao phủ trong ánh vàng rực rỡ. Trong khoảnh khắc linh khí bừng dậy. Những đảo nổi vốn khô cằn bị trận pháp bao phủ giờ đây như được hồi sinh. Mặt đất trơ trụi nay phủ đầy màu xanh mơn mởn, cỏ cây đua nhau đâm chồi nảy lộc, sinh trưởng nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Phiền Thần cũng cảm nhận được linh lực mình từng dốc từng chút một vào trận pháp suốt bao năm đang cuồn cuộn đổ về. Một lượng lớn linh khí tràn vào kinh mạch gần như cạn kiệt của hắn, khiến thân thể vừa mới trở về cũng khẽ nở ra từng cánh sen trắng. Thế nhưng hắn không rảnh để điều hòa linh lực mà chỉ căng thẳng nhìn người đứng trước mặt. Chỉ đến khi chắc chắn nàng thật sự chỉ dùng một giọt máu, thân thể không hề có gì bất thường thì hắn mới nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác chua xót khó nói thành lời. Chỉ một giọt máu đã đánh thức được tàn dư linh lực khi xưa mà tạo ra hiệu quả như vậy. Thế thì năm đó khi nàng bố trí trận này rốt cuộc đã phải dùng cách gì và phải trả giá đến mức nào? Hắn siết chặt tay cố nén cảm xúc dâng lên, bước đến nắm tay nàng, nhẹ nhàng lau vết máu trên đầu ngón tay rồi trầm giọng nói: "Được rồi, chúng ta về thôi." Khương Nhiên ngẩng đầu nhìn trận pháp lần cuối, xác nhận mọi thứ đã hoàn chỉnh mới gật đầu theo hắn rời đi."Ừ." Thật ra ngay từ hôm đó khi tới Trấn Thiên Các và thấy trận pháp bị tổn hại thì phương pháp đầu tiên nàng nghĩ tới để sửa chữa chính là cách này. Nhưng cách này gây ra động tĩnh quá lớn, chắc chắn sẽ khiên người ta nghi ngờ. Để giữ chặt lớp ngụy trang nên nàng mới phải lấy cớ học trận pháp, âm thầm dụ Thanh Giác hỗ trợ sửa chữa một phần. Chỉ không ngờ Tiểu Liên Hoa lại đặt bản thể vào tâm trận. Dù nàng đã kín đáo như vậy nhưng hắn vẫn cảm nhận được, còn tiện tay bóc luôn lớp vỏ ngụy trang của nàng. Hiện giờ, cả Trấn Thiên Các đều đã phát hiện biến động dị thường trong trận pháp, khắp nơi bắt đầu xôn xao. Trên trời thậm chí còn thấy các đệ tử trông trận đang vội vã bay qua, điều này khiến nàng không khỏi lo lắng. "Không sao đâu." Dường như nhìn ra lo âu trong mắt nàng, Phiền Thần nhẹ giọng an ủi: "Bọn họ sẽ không dễ dàng đến gần nơi này." Hắn đặc biệt chọn khu rừng trúc này cũng bởi đây là chỗ ở của hắn. Bình thường dù hắn có ngày đêm trấn thủ trận pháp thì cũng chẳng ai dám tùy tiện xông vào nơi đây. "Ừm." Khương Nhiên khẽ gật đầu, lại ngẩng lên nhìn trận pháp trên cao đã hoàn toàn khôi phục, ánh vàng rực rỡ tỏa ra khắp một vùng trời. Nàng quay sang nhìn người bên cạnh vẫn im lặng đi cùng mình từ đầu đến giờ, cuối cùng không nhịn được mà cất lời: "Ngươi không tò mò chút nào sao? Bên trong trận pháp này rốt cuộc phong ấn thứ gì?" Dẫu sao năm xưa nàng đã từng hứa, ngày nàng trở lại sẽ kể rõ ngọn ngành cho hắn. Phiền Thần hơi ngẩn người rồi lại mỉm cười dịu dàng. Nụ cười của hắn vẫn như dòng suối trong trẻo giữa non xanh, ôn hòa và nhẹ nhõm. Hắn lắc đầu đáp: "Không quan trọng. Chuyện ngươi muốn ta biết thì đến lúc thích hợp ta tự nhiên sẽ biết thôi." Với hắn mà nói, chẳng còn điều gì quan trọng hơn việc nàng đang yên ổn đứng trước mặt thế này. Những chuyện khác dù là chân tướng hay nhân quả, hắn đều không muốn truy hỏi nữa. Khương Nhiên im lặng, môi khẽ mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm. "Ta đưa ngươi về trước." Hắn chủ động mở lời, tuy rằng sẽ không có ai dám xông vào nơi này, nhưng trận pháp vừa rồi gây ra động tĩnh lớn như vậy, chắc chẳng bao lâu nữa Hồng Nghị sẽ tìm tới đây. Phiền Thần lại niệm quyết, lập tức một pháp trận truyền tống hiện ra dưới chân hai người. "Được." Khương Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bước vào trận pháp. Chớp mắt, cả hai đã đứng trước căn nhà nhỏ nàng đang ở tạm. Từ xa, bên trong vẫn nghe rõ tiếng Thanh Giác bận rộn chuẩn bị đồ ăn trong bếp. Có lẽ do trước đó Tiểu Liên Hoa đã dùng thuật pháp với nàng ấy, nên đến giờ nàng vẫn chưa nhận ra động tĩnh bên ngoài.