Thật ra, Khương Nhiên không phản cảm chuyện thành hôn. Cũng không phải vì nàng chê đám nam tiên kia không đủ tầm. Dù gì số lượng Tiên quân tham dự hôm nay cũng rất đông, đủ mọi phong cách, đúng là nhìn rất mãn nhãn.
Chỉ có điều, có lẽ do tâm lý nên nàng cứ thấy đám Tiên quân nhỏ hơn này còn mình cả một vòng luân hồi, liền không nhịn được cảm giác mình như trâu già đang muốn gặm cỏ non. Mà đã có cảm giác ấy thì làm sao sinh ra tình cảm nam nữ gì cho được.
Minh Hi dắt nàng rời khỏi yến hội, mục tiêu rõ ràng đi về phía rừng đào bên phải.
Vừa đi bà vừa giới thiệu: "Chỗ Duyên Xuân Đài này, đẹp nhất là hồ An Liên phía trước. Lần trước thấy ngươi có vẻ rất thích ao sen trong Thiên Điện, nên lần này ta nhất định phải dẫn ngươi tới đây. Hồ An Liên là một linh trì thiên tiên, sen trong đó bốn mùa đều nở, chắc chắn ngươi nhìn sẽ thích."
Vừa nghe đến sen, Khương Nhiên thật sự có chút hứng thú, gật đầu đáp lời: "Vậy thì nhất định phải xem rồi."
Nhưng nàng vừa dứt lời đã cảm thấy có gì đó sai sai.
Minh Hi liệu có đang sắp đặt gì nữa không đấy?
Quả nhiên, đi chưa được nửa đường thì từ xa đã thấy một Tiên quân đang đứng chờ ngay lối rẽ phía trước. Người đó quanh thân linh khí lượn lờ, mặc tiên bào trắng có hoa văn tường vân màu lam, ánh sáng nhàn nhạt chảy trôi theo từng đường nét.
Nhìn kỹ thì ánh sáng kia không phải do vải thêu mà là linh lực của hắn tự kết thành tiên văn, trôi lơ lửng trên bề mặt áo. Có thể mang tiên văn hiện hình trên người, hiển nhiên tu vi chắc chắn không thấp. Hơn nữa, từ xa đã thấy khí chất sáng sủa, dáng người thẳng tắp, thần thái vừa nghiêm vừa uy, không cần nổi giận cũng khiến người khác phải dè chừng.
Dù khuôn mặt không tính là xuất chúng, nhưng khí chất ấy lại dễ dàng áp đảo hết đám nam tiên trong yến hội vừa rồi.
Hắn hẳn đã chờ được một lúc. Thấy các nàng tới gần liền hơi nhíu mày, trên mặt hiện lên chút căng thẳng.
Tay khẽ siết lại, hắn chậm rãi bước tới, tiên văn trên người lấp lánh màu lam nhạt như lưu quang, cứ như cả người hắn đang bước ra từ một dòng sáng.
Hắn dừng lại cách hai người chỉ ba bước, khom người hành lễ: "Tham kiến bệ hạ, tham kiến Phụng Thiên Điện hạ."
"Thì ra là Tử Hằng à?"
Thiên Đế cười rạng rỡ, quay sang Khương Nhiên giới thiệu: "Phụng Thiên, vị này là Tử Hằng, Dụ pháp Tinh Quân. Trong mười tám Tinh Quân của Tiên giới thì hắn là người trẻ nhất. Mới hai trăm năm đã đạt đến tu vi Thượng tiên, được xem là một trong những Tiên Quân có tiền đồ nhất hiện nay."
"Dụ pháp Tinh Quân."
Khương Nhiên khẽ gật đầu lên tiếng chào.
Đối phương chỉ liếc nàng một cái, sau đó cũng lập tức cúi đầu. Khuôn mặt nghiêm túc bỗng thoáng hiện vẻ lúng túng, pha chút ngượng ngùng. Dường như hắn cũng không biết nên nói gì, đành hành lễ thêm một lần nữa.
"Ngươi làm gì mà đứng ở đây?"
Thiên Đế lên tiếng, khéo léo hoà hoãn không khí.
"Bẩm bệ hạ." Tử Hằng đáp: "Thần xưa nay thích yên tĩnh, không quen náo nhiệt nên định tới hồ An Liên ngồi một lát."
"Trùng hợp vậy sao! Phụng Thiên cũng đang định tới đó. Xem ra là duyên phận rồi."
Thiên Đế tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng phía sau lưng đã lặng lẽ kết một đạo pháp quyết.
Bà nói tiếp: "Đã thuận đường, vậy thì cùng đi đi."
Vừa dứt lời, bầu trời chợt vang lên tiếng chim hót, nghe ra còn có phần gấp gáp.
"A, Tiên điểu đưa thư đến đây rồi! Chắc bên Thiên Cung có chuyện gấp cần gặp ta."
Minh Hi lập tức dừng bước, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt đầy tiếc nuối: "Phụng Thiên, xem ra ta không đi cùng ngươi được rồi. Hay để Tử Hằng đưa ngươi đi thay ta. Hắn sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."
"Rõ, bệ hạ."
Nói xong, không đợi Khương Nhiên kịp phản ứng, thân hình bà đã lóe lên theo chim thư biến mất trong nháy mắt.
Khương Nhiên đứng im một lúc không nói gì.
Cái màn diễn này cũng hơi giả quá rồi đấy.