Có lẽ vì chuyện liên quan đến tương lai liệu chúa cứu thế có thể ra đời hay không, nên Thiên Đế làm việc rất gấp rút. Ngay ngày hôm sau đã chọn xong chỗ tu hành cho nàng, sáng sớm đã đích thân đến đón người.
"Là Trấn Thiên Các đấy, tốt quá rồi! Điện hạ nhất định sẽ tu thành thượng tiên nổi danh Lục giới!"
Thanh Giác mắt sáng rực, trông còn phấn khích hơn cả người trong cuộc. Động tác thu dọn đồ đạc cũng nhanh hơn hẳn.
Khương Nhiên nghe vậy cũng không khỏi tò mò: "Chỗ đó đặc biệt lắm sao?"
"Đương nhiên rồi! Đây là nơi lợi hại nhất Lục giới đấy."
Thấy nàng có hứng thú, Thanh Giác càng hào hứng giải thích: "Điện hạ có thể chưa biết, Trấn Thiên Các là nơi của Vô Trần Thiên Tôn, người mạnh nhất trong Lục giới. Năm đó bệ hạ vừa được Thiên Đạo chọn làm Thiên Đế, có không ít tiên nhân không phục, ỷ vào tu vi cao, định nổi loạn, đánh lên tận cửu trọng thiên. Cuối cùng đều bị Thiên Tôn lúc ấy đang bế quan trong Trấn Thiên Các chặn hết lại."
Nói đến đây, ánh mắt Thanh Giác càng lấp lánh sùng bái: "Nghe nói hôm đó, Thiên Tôn chỉ dùng một người một kiếm đã chém sạch toàn bộ phản quân ngay bên ngoài Trấn Thiên Các, không ai dám lại gần Thiên Cung nửa bước. Từ đó, Vô Trần trở thành Tiên tôn đệ nhất Lục giới, mà đệ tử của ông ấy ai nấy đều kinh tài tuyệt diễm, người nào yếu nhất cũng đã là thượng tiên rồi. Tất cả tu hành giả trong Lục giới đều lấy việc được vào Trấn Thiên Các học đạo làm vinh dự!"
"A..."
Vậy là hiểu rồi, đây chính là "nóc nhà" chiến lực của Lục giới.
"Có điều, Trấn Thiên Các chọn người cực kỳ khắt khe. Ngay cả truyền nhân của các Tiên tôn khác muốn vào cũng chưa chắc được nhận. Đa phần chỉ là danh nghĩa đến ở tạm, được chỉ điểm vài câu đã là phúc phận lắm rồi. Vậy mà cũng có không biết bao nhiêu người tranh giành đến sứt đầu mẻ trán còn chưa được kìa."
Thanh Giác càng nói càng kích động, ánh mắt phát sáng, như thể muốn lập tức bay qua luôn: "Để Điện hạ được nhận vào Trấn Thiên Các thì bệ hạ hẳn là đã hao tổn không ít tâm tư đấy! Ngay cả ta cũng được "hưởng ké" ánh sáng của Điện hạ rồi!"
Nàng dọn dẹp rất nhanh, thậm chí còn dùng cả thuật pháp để rút ngắn thời gian, chưa đầy nửa nén nhang đã xong. Hai người vừa bước ra cửa điện, liền thấy con Song Đầu Thanh Loan quen thuộc đang đứng chờ, cạnh đó còn có một nam tiên áo xanh, chắc là người đưa họ đến Trấn Thiên Các.
Khương Nhiên tiến lại gần, liếc nhìn kỹ có chút thấy quen mắt.
Ơ, không phải là cái người bị nàng đập mất hai cái răng cửa hôm trước đây sao?
Nàng kinh ngạc bật thốt: "Răng cửa Tinh Quân!"
Tử Hằng: "..."
Khương Nhiên: "..."
Không khí đột nhiên như đông cứng. Ngay cả động tác hành lễ của Tử Hằng cũng khựng lại giữa chừng.
"Răng gì cửa nào?" Thanh Giác chẳng hiểu mô tê gì, quay đầu lại đánh giá hai người với vẻ tò mò: "Điện hạ, đây là Dụ Pháp Tinh Quân, người sẽ đưa chúng ta đến Trấn Thiên Các."
Khương Nhiên cười gượng, khóe miệng giật giật: "Dụ... Dụ Pháp Tinh Quân."
"Điện hạ." Tử Hằng cũng lấy lại thần trí, cúi đầu hành lễ.
Bầu không khí cuối cùng cũng dịu xuống một chút.
Nhưng ngay sau đó, cả hai lại đồng thời mở miệng: "Ngươi không sao chứ?"
Một người hỏi về sức khỏe. Người còn lại hỏi cái răng.
Tử Hằng: "..."
Khương Nhiên: "..."
Cạn lời. Lúng túng muốn độn thổ.
May mà lúc ấy Thanh Loan bên cạnh đột nhiên rít lên một tiếng, như đang thúc giục lên đường. Mấy người liền mượn cớ bước lên xe.
Khương Nhiên và Thanh Giác ngồi bên trong xe, còn Tử Hằng cưỡi bên ngoài, kết ấn dẫn đường cho Thanh Loan.
Có lẽ để tránh thêm lúng túng, suốt quãng đường hai người kia không ai nói gì. Chỉ có Thanh Giác vẫn giữ nguyên tâm trạng hưng phấn, không ngừng thao thao kể về sự "vĩ đại không thể tưởng" của Trấn Thiên Các, khiến hành trình cũng không đến nỗi buồn tẻ.
Khương Nhiên len lén nhìn về phía trước vài lần, phát hiện chỗ răng cửa trống hôm nọ dường như đã lành lại. Dù gì cũng là tiên nhân, có pháp lực trồng lại mấy cái răng chắc không khó.