Mọi người dường như cũng đã quen với tính cách ít nói của các chủ, bầu không khí trong điện nhanh chóng náo nhiệt trở lại.
Tuy hơi tò mò về người đàn ông đột nhiên xuất hiện, nhưng họ nhanh chóng bỏ qua, huống hồ trước mặt bày đầy những món ăn ngon, tâm trí ai nấy liền chuyển hết lên bàn tiệc.
Ngay cả nhóm Lâm Linh ở bên cạnh cũng bắt đầu ăn uống nhiệt tình. Linh khí trong các món ăn này tuy không có tác dụng nhiều với những người tu vi cao, nhưng đối với họ thì vô cùng bổ dưỡng.
"Điện hạ, món canh này ngon cực, mau thử đi!"
Khương Nhiên đang mải nghĩ tới thân phận của mình thì chợt thấy Thanh Giác đưa sang một bát canh, vừa đưa vừa chỉ vào hai người bên cạnh, điên cuồng ra hiệu bảo nàng mau uống kẻo lát nữa sẽ chẳng còn gì.
Lúc này nàng mới để ý hai người bên cạnh ăn uống kinh dị thế nào, thiếu chút nữa đã vùi luôn cả mặt vào trong bát, xem ra món ăn này ngon thật.
Nàng thoáng động lòng, đưa tay nhận bát canh từ Thanh Giác, nhưng ngay sau đó nhìn thấy mấy cọng rau xanh giòn nổi lềnh bềnh trên mặt, chân mày lập tức nhíu lại.
Tay nàng vô thức đổi từ thìa sang cầm đôi đũa bên cạnh, theo thói quen gắp đám rau thơm lên, định bụng gắp bỏ ra ngoài.
Nhưng rồi đột nhiên nàng khựng lại, lòng chợt lạnh đi, cúi đầu nhanh chóng đảo mắt một vòng qua tất cả món ăn trên bàn.
Quả nhiên, món nào cũng điểm xuyết vài lá rau xanh giòn quen thuộc. Trái tim nàng vừa nâng lên cao, trong chớp mắt đã chìm thẳng xuống.
Xong đời!
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt hướng thẳng về bóng áo trắng quen thuộc ngồi trên chủ vị. Quả nhiên, đối phương đang chăm chú nhìn nàng không chớp mắt, cảm xúc mãnh liệt như sóng biển cuộn trào tuôn ra từ đôi mắt ấy. Đôi mắt phượng trong veo thoáng chốc đỏ hoe, hơi nước mơ hồ dâng lên, đôi tay siết chặt đến nổi rõ gân xanh, dường như người ấy đang phải dùng toàn lực kiềm chế để không bất chấp tất cả mà chạy ngay tới bên nàng.
Haiz...
Thôi, toang rồi!
Khương Nhiên thở dài não nề, cảm giác mệt mỏi quen thuộc lại ập đến, trong lòng bỗng dưng chẳng muốn giãy giụa thêm nữa.
Nàng sao lại quên được, đối phương chính là một Phiền Thần thông minh đến mức có thể gọi là "quái trí". Nếu như trong những năm đối phó với ma thần, nàng đã dần dần hình thành thói quen đa nghi và luôn có kế hoạch dự phòng thì hắn lại là người đầy rẫy mưu mẹo. Chỉ với một ít rau thơm mà hắn đã khiến nàng lộ diện.
Xem ra chuyện nàng lừa Thanh Giác sửa chữa phong ấn vẫn bị hắn phát hiện rồi.
Chậc, để lộ thì thôi vậy, có sao đâu, thôi đành cứ buông thả cho xong.
Nàng thở dài, cơ thể thả lỏng, một tay chống đầu, tay còn lại vô thức đặt bát canh xuống bàn.
"Ê, sao vậy Điện hạ? Món canh này không hợp khẩu vị sao?" Thanh Giác nhìn nàng, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Đây là bát canh khó khăn lắm mới giành được từ miệng Lâm Linh và Lâu Thước.
"Ừm." Khương Nhiên cau mày nói: "Ta ghét rau thơm."
"Á!" Thanh Giác ngạc nhiên, nhìn khắp bàn một lượt: "Vậy... vậy tất cả các món này đều có rau thơm sao? Nếu không ta giúp ngươi gắp ra nhé, dù sao thì thịt linh thú cũng ăn được, ngươi thử ăn xem?"
"Không cần đâu." Nàng lắc đầu, lại đẩy bát canh đi một chút, trầm giọng nói: "Ngày trước không có sự chọn lựa chỉ có thể ăn, giờ đây ta muốn sống theo ý mình, không thích thì không ăn."
Vừa nói xong, người đang định đứng lên từ phía trên bỗng dừng lại, vẻ mặt bối rối, nhưng sau một hồi vẫn từ từ ngồi lại.
Thanh Giác có vẻ như nghĩ đến điều gì, rồi bỗng nhiên thở dài: "À, thì ra điện hạ trước đây đã vất vả như vậy sao?"
Nàng nghĩ Khương Nhiên trước kia thậm chí không có cơ hội chọn món ăn, chẳng thể chọn thứ mình thích, bỗng nhiên thấy đau lòng vô cùng, vội vàng cầm bát canh có rau thơm đưa cho Lâu Sách, vừa chắc chắn vừa nói: "Được rồi, nếu điện hạ không thích thì thôi, ta cũng không thích rau thơm, thứ rau kỳ quái này không xứng với điện hạ."