Chương 14: Tiểu tiên nữ cải trắng (3)

Cứu Vớt Lục Giới Bắt Đầu Từ Yêu Đương

Vưu Tiền 31-08-2025 23:21:02

Khó trách nàng có thể trong vòng chưa đầy mười mấy phút, biến củ cải thành đủ 101 món hấp, xào, luộc, hầm, rang... cái gì cũng có, cái gì cũng xanh lét một màu đặc trưng. Nhìn là biết nàng thật sự quá rành bản thân rồi mà. "Điện hạ mau nếm thử đi!" Không biết có phải vì bị đoán trúng chân thân hay không mà Thanh Giác càng lúc càng nhiệt tình, ánh mắt lấp lánh như đang chờ được khen ngợi. "Nói thật với ngàu, trong đám cỏ cây thành tiên thì cải trắng bọn ta là loại cây ngon miệng nhất đó! Lại còn có thể kết hợp được với nhiều món khác nhau, được người đời phong cho danh xưng "Vua của Trăm Món" đấy ạ!" "..." Không phải, cái này không phải nên đáng lo hơn là đáng tự hào sao? Ai đời lại tự hào vì bản thân mình có thể chế biến được thành siêu nhiều món cơ chứ? Khương Nhiên tức thì sa sầm cả mặt. Xem ra hôm nay ngoài cải trắng ra thì nàng chẳng còn gì để ăn, thôi thì coi như là ăn chay một bữa. Nàng cầm bát lên gắp một đũa, chậm rãi cho đồ ăn vào miệng. Không thể phủ nhận, mùi vị quả thật không tệ. Thậm chí không biết có phải do "tiên cải trắng" đích thân xuống bếp hay không mà hương vị đều ăn đứt món ăn của các đầu bếp thượng hạng mà nàng từng biết. Cải trắng của Tiên giới, đúng là càng ăn càng ngon thật mà. Có điều đó vẫn chỉ là cải trắng! Nàng âm thầm nghiến răng. Lần sau nàng nhất định phải nhớ kỹ nên đặt món với Thanh Giác từ sớm. Dù không cần Mãn Hán Toàn Tịch thì ít ra cũng phải có tí thịt trộn rau. Chứ rau trộn rau thế này thì nàng thật chịu không nổi! *** Khương Nhiên ở lại Phù Vân điện nghỉ ngơi suốt ba ngày, và cũng ăn suốt ba ngày cải trắng. Không phải Thanh Giác không biết nấu món khác, mà là nàng ta hình như có vẻ quá tự tin vào vị ngon của chính mình. Từ sau hôm đầu tiên, bất kể làm món gì thì nàng ta cũng không quên bỏ thêm vào chút cải trắng. Bún thịt hầm? Thêm cải trắng. Cá hấp sốt gừng? Thả ít cải trắng. Trứng chiên cà chua? Xin mời điểm thêm vài sợi lá cải trắng! Đến mức Khương Nhiên ăn xong cũng thấy hình như mình bắt đầu có thể nhận họ hàng với cây củ cải luôn rồi. Mấy hôm nay người đến thăm Phù Vân Điện cũng không nhiều, toàn là mấy vị Địa Tiên hoặc Tán Tiên vừa mới phi thăng, vừa chiếm được phúc địa tu hành, còn chưa đủ tư cách vào Cửu Trọng Thiên ra mắt. Nói cách khác, khách tới thăm nhà nàng mấy bữa nay đều thuộc dạng đi ngang cho vui hoặc là rảnh quá không biết làm gì nên muốn đến xem một chút. Cũng không rõ có phải lần trước Bặc Tỳ tới chơi rồi lén truyền tai gì đó hay không, mà sau này không hiểu sao người người đều mượn cớ "ở gần đây" để ghé vào bái kiến. Mà lạ là mấy người tới chơi toàn là tiểu tiên dáng vẻ sáng sủa, mỗi người mang một phong cách khác nhau. Người thì trang trọng đạo mạo, kẻ lại vui vẻ hòa nhã, người thì nhã nhặn lạnh lùng, muốn phong cách gì cũng có đủ. Nhưng món quà họ mang tới cũng phong phú không kém, rõ ràng có dụng tâm hơn cả Bặc Tỳ hôm nọ. Phần lớn đều là đồ vật chứa linh khí, thậm chí có vài món còn có cả chút Tiên khí bên trong. Lúc đầu Khương Nhiên còn hứng thú ra tiếp vài lần, nhưng càng về sau, khách tới càng nhiều, hơn nữa còn chẳng thèm hẹn giờ báo trước, cứ thế đột nhiên ghé vào đòi đến thăm. Nàng dần dần bắt đầu thấy mệt, mà nàng cũng chẳng hiểu nổi sự tích cực của đám người này. Mặc dù Thiên Đế đã từng nói với nàng, nhưng thật sự là đến cả cái bóng của nhi tử tương lai kiêm đấng cứu thế nàng còn chưa từng thấy. Nhưng nàng biết lý do đó nên bà mới muốn sớm giúp nàng an bài chuyện xem mắt. Chỉ có điều những người kéo tới đây gần đây rõ ràng không phải do Thiên Đế an bài, chỉ là chính họ tự mình tìm đến cửa. Bọn họ rốt cuộc đang mưu tính gì đây? "Còn có thể là vì cái gì?" Có lẽ do mấy ngày nay chúng tiên tới lui quá thường xuyên, chen ngang trắng trợn vào giờ cơm thiêng liêng của nàng nên Thanh Giác đã chính thức ngứa mắt với đám "khách không mời" này. Nàng ta tức tối phun ra một câu: "Dĩ nhiên là vì cái công đức ngập đầu kia chứ còn gì nữa!" "Hả? Công đức gì cơ?" Khương Nhiên nghe thấy thế thì nhíu mày.