"Điện hạ, mời bên này."
Tử Hằng nghiêng người nhường đường, giọng điềm đạm.
"A, làm phiền rồi."
Khương Nhiên điềm nhiên bước theo, ôm chặt nguyên tắc sống hai đời của mình. Chỉ cần mình không ngại thì người xấu hổ sẽ là người khác.
Thế là nàng đi thẳng tới, không chút chần chừ.
Tinh Quân đi phía trước dường như cũng ý thức được màn "gặp tình cờ" vừa rồi có hơi diễn quá đà, sắc mặt đỏ bừng, bước chân bắt đầu lộ rõ căng thẳng, chẳng còn vẻ vững vàng như ban đầu. Tiên văn quanh người cũng trở nên tán loạn, khiến con đường vốn mờ ảo vì mây mù nay lại càng mịt mờ hơn.
Khương Nhiên thì không có tu vi, không cách nào đẩy nổi tầng mây mù dày đặc kia. Đã vậy hôm nay Thanh Giác lại giúp nàng ăn mặc hơi "trang trọng" quá mức, chiếc trâm cài trên đầu nặng đến mức ép cho cổ nàng tê rần.
Vì vậy, nàng đành lặng lẽ bước theo phía sau Tử Hằng, vừa dè chừng vừa sợ chỉ cần bước hụt một nhịp là ngã sấp mặt xuống đất.
Một người dẫn đường, một người lặng lẽ theo sau. Hai bên im lặng suốt một đoạn. Mãi đến khi Tử Hằng dường như đã tìm lại được chút bình tĩnh mới mở miệng hỏi nàng: "Khu, Điện hạ mới đến Thiên Cung đã thấy quen chưa?"
"Ừm." Toàn bộ tâm trí Khương Nhiên đều đang đặt vào chuyện giữ đầu cho thẳng, nên chỉ thuận miệng đáp cho có lệ.
"Tại hạ ở Tinh Khải Điện, cũng gần với Phù Vân Điện." Tử Hằng hít sâu một hơi, giọng kiên định hơn: "Nếu có chuyện gì khó xử thì Điện hạ cứ nói, tại hạ sẵn sàng giúp đỡ."
"Ừm."
"Kỳ thực..." Mặt Tử Hằng bắt đầu nóng lên, nhưng vẫn tiếp tục: "Hôm ngài được triệu đến Tiên giới, ta cũng có mặt ở đó. Có điều không biết Điện hạ còn nhớ ngày ấy không?"
Hắn chờ mong một chút phản ứng. Nhưng đợi mãi mà chỉ thấy từ phía sau chỉ vang lên một tiếng nhàn nhạt: "Ừm."
Tử Hằng hơi thất vọng.
Dù biết buổi gặp này là do bệ hạ sắp xếp, nhưng từ khi chưa phi thăng hắn đã luôn khổ luyện, lúc trở thành Tinh Quân lại càng tập trung hết mình cho trách nhiệm.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động gặp riêng một tiên nữ với mục đích rõ ràng, tự nhiên cũng sẽ mang theo không ít kỳ vọng. Thế mà người kia hình như chẳng mấy vui vẻ gì.
"Điện hạ thân phận tôn quý, lại mang theo trên mình thánh dụ của Thiên Đạo, là nhân vật trọng yếu trong Lục giới. Bệ hạ nhân hậu, lần này dù là vì thiên hạ nhưng nhất định cũng sẽ không xem nhẹ tâm ý của ngài."
"Ừm."
"Điện hạ không cần phải gánh nặng gì cả. Nếu ngài không muốn sẽ không ai ép buộc được. Ngay cả ta cũng vậy."
"Ừ."
"Lục giới hiện nay tuy yên bình nhưng vẫn có kẻ mang tâm tư bất chính. Dù tu vi tại hạ còn kém nhưng đã là Dụ pháp Tinh Quân, trông coi pháp luật Lục giới, ta nhất định sẽ không để ai mạo phạm điện hạ."
"Ừm."
"Cho nên..." Tử Hằng càng nói càng luống cuống, đến mức không dám quay đầu nhìn nàng. Hắn vốn là người thẳng thắn, không quen quanh co, nay đã quyết tâm thì dứt khoát nói cho hết.
Thế là, hắn đột ngột dừng bước, quay đầu lại: "Điện hạ cảm thấy ta như thế nào..."
Chưa kịp dứt câu thì hắn bỗng dưng khựng lại.
Vì ngay lúc hắn quay lại, Khương Nhiên vốn đang theo sát phía sau hắn đột nhiên đầu nặng chân nhẹ, không kịp phản ứng mà bước hụt một cái, cứ thế lao thẳng về phía trước. Khổ nỗi, hai người lại chênh lệch chiều cao khá lớn, thế nên...
Chiếc trâm to nặng, lấp lánh quý giá trên đầu nàng làm một đường thẳng tắp đập ngay vào mặt Tử Hằng.
Đúng lúc ấy, người đang bối rối luống cuống như hắn lại quên mở tiên khí hộ thân.
Thế là "bịch" một tiếng vang dội, kèm theo đó là "rắc rắc" hai tiếng giòn tan.
Hai chiếc răng cửa của Tử Hằng Tinh Quân còn nguyên máu đã thình lình rơi xuống đất.
Khương Nhiên bỗng chốc hóa đá.
Tử Hằng Tinh Quân đang yên đang lành bị đập mất răng cửa: "..."
Cả hai trừng mắt nhìn nhau, hiện trường chìm vào một sự im lặng vô cùng ái ngái.
Lúc Khương Nhiên còn đang loay hoay không biết nên mở miệng thế nào thì một mùi máu tanh từ miệng đối phương đã xộc lên, tiếp đó nàng chỉ kịp thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm rồi tự nhiên lăn đùng ra ngất xỉu.
Phải. Thế là không cần giải thích gì thêm...