"Là lệnh bài pháp khí mà Tinh Quân dùng để trừng phạt tiên nhân phạm lỗi đó." Thanh Giác giải thích,"Dụ Pháp Tinh Quân quản chuyện hình phạt trong thiên hạ, nên lệnh bài của hắn cũng mang theo khí thế trừng phạt mạnh mẽ. Đây là pháp khí dành riêng cho hắn, trên đời chỉ có một cái mà thôi. Vậy mà hắn lại đưa nó cho Điện hạ..."
Nói đến đây, ánh mắt Thanh Giác lập tức sáng bừng, biểu cảm cũng đầy ý tứ, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, giọng thì đầy vẻ mờ ám: "Điện hạ, xem ra Tinh Quân này chắc chắn là có để ngài trong lòng rồi!"
Nghĩ lại hôm Quỳnh Hoa Tiên Hội, người ôm nàng về cũng chính là Dụ Pháp Tinh Quân kia...
"Đầu óc ngươi toàn nghĩ lung tung." Khương Nhiên gõ vào đầu tiểu tiên cô một cái: "Hắn làm vậy chắc chắn là do Thiên Đế phân phó."
Tính ra thì từ đầu tới giờ nàng mới chỉ gặp hắn có hai lần. Hơn nữa, đường đường là một Tinh Quân, sao có thể vừa gặp đã để tâm đến người ta như vậy được?
Dù không phải Thiên Đế dặn dò thì chắc cũng chỉ là bị nàng dọa cho mất mặt nên mới đưa lệnh bài để nàng đừng làm to chuyện lan truyền ra ngoài thôi.
Ừ, nhất định là vậy! Khoản phí bịt miệng này cũng ra gì phết đấy!
"Thật không? Nhưng ta thấy Tinh Quân kia đúng là có ý với Điện hạ đấy. Cách hắn nhìn ngài cũng không giống người ngoài." Thanh Giác vẫn chưa chịu bỏ qua, vẫn đang tiếp tục lải nhải: "Hơn nữa, hắn là Tinh Quân có tiền đồ nhất Tiên giới đó. Điện hạ thật sự không cân nhắc chút nào sao?"
"Được rồi, được rồi, trời cũng không còn sớm." Khương Nhiên cắt ngang.
Tình yêu tình báo gì chứ, nàng đây là người đã về hưu rồi, chẳng còn hứng thú nổi đâu.
Thế là nàng nhanh chóng đổi đề tài: "Hôm nay còn làm cải trắng không?"
"Có chứ!" Thanh Giác đáp không cần nghĩ, trong nháy mắt vứt tình yêu sang một bên, tập trung trở lại với "sự nghiệp trồng rau".
"Điện hạ chờ ta, ta đi chuẩn bị cơm tối, ngài nhớ đợi đấy nha!"
Nói rồi nàng ta quay người chạy vù ra ngoài, cắm đầu thẳng vào bếp nhỏ trong sân.
***
Sáng sớm hôm sau, Khương Nhiên mới lại thấy được người hôm qua đã ném họ giữa quảng trường rồi chạy mất.
Nam tử kia dường như cũng ý thức được việc mình làm hôm qua chẳng hay ho gì, lần này chủ động chạy tới giải thích.
"Điện hạ, hôm qua đúng là có chuyện khẩn cấp. Phong ấn tầng trên của Ma Uyên bất ngờ bạo động, mà trấn thủ Ma Uyên lại là trách nhiệm của chúng ta. Tại hạ thật sự không thể không rời đi trước, mong điện hạ thứ lỗi vì sự chậm trễ."
Nói rồi, hắn cúi người hành lễ rất nghiêm túc.
Khương Nhiên thật ra chẳng để bụng chuyện đó, nên chỉ lắc đầu nói: "Không sao."
Ngay cả Thanh Giác cũng không ý kiến gì thêm. Dù sao thì phong ấn cũng là chuyện hệ trọng.
Người kia tên là Thu Chân, đang đưa mắt đánh giá Khương Nhiên một lượt rồi mới vào đề chính: "Hôm nay điện hạ chính thức nhập Các tu hành. Theo quy củ Trấn Thiên Các, mọi đệ tử nhập môn đều phải buông bỏ thân phận địa vị cũ. Tất cả đều được xem như tu sĩ phổ thông. Mong Điện hạ hãy hiểu cho."
"Ta biết." Khương Nhiên gật đầu.
Điểm này Dụ Pháp Tinh Quân hôm trước cũng từng nhắc đến.
Thu Chân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Dù sao nàng cũng là người đặc biệt, lại do Thiên Đế đích thân đưa vào. Hắn vẫn lo nàng có ý khác nên sẽ không chịu phối hợp, không ngờ lại dễ tính đến vậy, sẵn lòng tuân theo quy củ.
Thế thì cũng quá tốt rồi.
"Vậy từ giờ ngươi chính là đệ tử thân truyền đạo của ta. Ta tên là Thu Chân, ngày thường phụ trách dạy kiếm đạo. Sau này ngươi cứ gọi ta là Thu phu tử."
"Thu phu tử." Khương Nhiên ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Ánh mắt Thu Chân càng thêm hài lòng.
Hắn bước sang bên, ra hiệu nàng đi cùng: "Hôm nay ta dẫn ngươi đến học đường làm quen trước. Vì ngươi nhập các hơi muộn, nên có thể sẽ tạm thời theo không kịp tiến độ tu hành của mọi người. Đợi đến mai, ta sẽ mời Đại sư huynh giúp ngươi sắp xếp riêng."
"Đa tạ Thu phu tử."