"Phụng Thiên đến rồi."
Giữa lúc không khí có phần căng thẳng, giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trước. Khương Nhiên lúc này mới nhìn thấy Thiên Đế đang ngồi ung dung trên ghế chủ vị, vừa cười vừa vẫy tay với nàng, giọng điệu thân mật như thể đã chờ từ lâu:
"Mau lại đây, ngồi chỗ này. Ta đợi ngươi nãy giờ rồi."
Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Khương Nhiên kéo lại đống trang sức nặng trịch sắp đè gãy cổ, từng bước tiến về phía Thiên Đế.
"Thiên Đế bệ hạ."
Nàng khẽ gọi, đang định cúi đầu hành lễ thì đối phương đã không khách sáo kéo nàng ngồi xuống cạnh mình, nụ cười hiền hòa nở rộ khi giọng nói vang lên:
"Hôm nay là Quỳnh Hoa Tiên Hội, tất cả Tiên gia không cần giữ lễ nghi làm gì, cứ vui vẻ uống rượu là được."
Lúc này, đám tiên phía dưới mới đồng loạt ngồi xuống, tiếp tục trò chuyện. Yến hội nhanh chóng trở lại không khí náo nhiệt vốn có, chỉ là ánh mắt của không ít người vẫn thỉnh thoảng liếc về phía chủ vị đầy tò mò.
Khương Nhiên thấy hơi nhức đầu. Dù biết rõ đây là yến tiệc ra mắt, nhưng bị đẩy vào giữa trăm nghìn ánh nhìn như vậy, nàng vẫn thấy không thoải mái. Nhất là trong lòng còn đang mang chuyện thì lại càng khó mà nhập tiệc nổi.
Nàng âm thầm đưa mắt nhìn khắp đám tiên bên dưới, mãi đến khi chắc chắn không thấy ai quen mặt, mới nhẹ nhõm hơn đôi chút. Thuận tay nâng ly trên bàn, nàng cũng uống một ngụm nhỏ.
"Thế nào, có ưng ai không?"
Thiên Đế ghé sang hỏi nhỏ, giọng cười mờ ám, ánh mắt lấp lánh như đang hóng chuyện: "Cứ nói thẳng với ta, ngươi thích ai ta cũng có cách. Nhanh thì tối nay là có thể đưa tới giường cho ngươi rồi!"
"Khụ khụ khụ..."
Khương Nhiên suýt phun cả ngụm rượu ra ngoài, ho đến đỏ cả mặt, trừng mắt nhìn Thiên Đế bên cạnh.
Không phải chứ? Dù gì người cũng là Thiên Đế, sao lại biến một buổi ra mắt trang nghiêm thành cảm giác như đang chọn người ở kỹ viện vậy?
"Đừng thẹn thùng mà." Thiên Đế nháy mắt mập mờ, giọng điệu đầy vẻ từng trải: "Nam hoan nữ ái vốn là đạo trời, nhờ thế mà vạn vật sinh sôi. Thần tiên cũng không ngoại lệ. Làm Thiên Đế, ta lo chuyện hôn sự cho cấp dưới cũng là một phần trách nhiệm. Ngươi đừng áp lực, yến hội hôm nay không chỉ để chào đón ngươi mà cũng là để kết duyên cho mấy vị Tiên gia còn độc thân. Có thể vẹn cả đôi đường!"
Bà nói nhẹ nhàng, vừa như giảng giải vừa là lời đảm bảo. Tuy đạo lữ tương lai của nàng có ảnh hưởng đến chúng sinh, nhưng điều đó không có nghĩa là có thể xem nhẹ mong muốn trong lòng nàng.
Khương Nhiên cũng hơi bất ngờ liếc nhìn Thiên Đế, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác ấm áp. Nhớ lại những gì đã trải qua mấy ngày nay, cùng với sự an hòa nàng từng cảm nhận khi tiếp xúc với Thiên Đạo, cuối cùng cũng không nhịn được mà nở một nụ cười thật lòng:
"Người đang làm rất tốt. Quả thật là một Thiên Đế tốt."
Minh Hi sững người giây lát, rồi niềm vui chợt dâng lên từ đáy lòng, như thể bà vừa đạt được điều gì rất quan trọng. Cảm giác ấy khiến bà bất giác bật cười.
Bà vô thức gãi gãi đầu, nhìn nụ cười của người trước mắt, chợt có cảm giác như đang được trưởng bối khen ngợi...
Thật kì lạ! Rõ ràng bà mới là người làm trưởng bối của Phụng Thiên cơ mà.
***
Minh Hi kéo Khương Nhiên ngồi lại hồi lâu.
Trong lúc đó, đủ loại Tiên quân lần lượt đến chào hỏi, còn Khương Nhiên thì suốt buổi chỉ mỉm cười, giữ lễ vừa đủ, không quá nhiệt tình cũng chẳng thất lễ. Nói trắng ra là không hứng thú lắm.
Minh Hi bắt đầu thấy sốt ruột.
Quả nhiên là người từ ngoài Thiên Đạo đến, ánh mắt cũng không tầm thường như người phàm.
Bà suy nghĩ một lúc rồi bất ngờ đứng dậy đề nghị: "Chỗ Duyên Xuân Đài cảnh sắc tuyệt đẹp. Phụng Thiên lần đầu tiên đến, hay là ta dẫn ngươi đi dạo một chút nhé?"
Khương Nhiên liếc bà một cái.
Đây chẳng phải là bước tiếp theo sau buổi ra mắt, bắt đầu giai đoạn trò chuyện riêng hay sao?
Nghĩ một chút, nàng thấy quả thực không hợp với sự ồn ào hiện tại nên cũng không từ chối, chỉ khẽ gật đầu rồi đứng dậy đi theo bà.